Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

23

Cố Dực nhắc đến nhiếp ảnh, quả thật đã đánh động những hồi ức sâu kín trong tôi.

Anh bảo tôi:

“Dù sao bây em chưa tiện đi tìm việc mới, sao không nhân cơ hội lại máy ảnh đi?”

Anh nói, chỉ khi tôi máy ảnh trong tay, tôi mới thật sự là mình — là phiên bản hạnh phúc tự do của tôi.

Anh hy vọng tôi có thể gạt bỏ những nút thắt trong lòng, nhìn lại một lần nữa những điều mình thật sự yêu .

Tôi như bị thôi thúc bởi một sức mạnh vô hình.

Lặng lẽ rời giường, đi về phía góc phòng.

Tôi mở một hộp niêm kín bụi bặm, bên trong là túi máy ảnh.

Tay tôi hơi run khi mở nó ra.

rồi tôi chậm rãi ra… một máy ảnh còn mới tinh.

máy ảnh là quà sinh nhật năm trước Cố Dực tặng tôi.

Khi đó tôi đã rời xa nhiếp ảnh hơn một năm.

tình hình tài lúc ấy, việc mua thiết bị hay đi chụp ảnh không hề là gánh nặng.

Chỉ cần máy , tôi lại không thể tránh việc nhớ về giấc mơ đã dang dở.

Cái cảm giác đó…

Đau đến nghẹt thở.

Nó khiến tôi… thà chôn vùi tất còn hơn.

Chỉ cần không thấy máy ảnh, tôi có thể tự lừa mình rằng đã từ bỏ.

Rồi Cố Dực tặng tôi máy .

Không chỉ thế — anh còn hiếm khi xin nghỉ phép, kiên quyết kéo tôi đi du lịch cùng.

Đó là lần duy trong suốt những năm tháng trưởng thành, tôi buông hết mọi gánh nặng

chỉ điên cuồng bấm máy, chụp ảnh, xả hết cảm xúc dồn nén trong lòng.

Cố Dực đi cùng tôi.

Từ Nam Cực đến Bắc Cực, chúng tôi gần như đã xuyên suốt địa cầu.

Lúc tôi chạm máy ảnh, tôi bỗng nhớ đến lời bạn thân nói:

“Nếu mày không anh ta.

hãy nói người ta.

Đừng để anh ta cứ thế chờ đợi mãi nữa.”

Không à?

Hàng loạt hình ảnh về Cố Dực ào ạt hiện về trong tâm trí tôi.

Không sao?

Là Cố Dực, người từng đẩy cửa bước câu lạc bộ để mẫu cứu nguy.

Là Cố Dực, người đứng sau lưng hỏi tôi có nhiếp ảnh không.

Là Cố Dực, người đưa tay kéo tôi ra hố đen tuyệt vọng của cuộc đời.

Là Cố Dực, người đã kết tôi, đồng hành cùng tôi trong im lặng ba năm.

Là Cố Dực, người đưa tôi đi hết những miền đất mà tôi chỉ từng thấy trong giấc mơ.

Không sao?

Không.

Không thể là “không ”.

sao mà không yêu được chứ?

23

Không biết từ lúc , nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ tuôn rơi.

Tay tôi siết chặt máy ảnh, run nhè nhẹ, chẳng thể tự lừa dối bản thân nữa.

Tôi yêu Cố Dực.

sao lại không yêu được chứ?

Cho dù tôi cố thuyết phục mình rằng, những gì Cố Dực dành cho tôi chỉ là trách nhiệm.

Anh chưa từng nắm tay tôi, chưa từng tôi.

Anh chỉ lặng lẽ chăm sóc tôi như một người chồng hoàn thành nghĩa vụ.

Vậy mà tôi vẫn không cách ngăn mình… yêu anh.

Chỉ là… tình yêu có ý nghĩa gì sao?

Ngày còn bé, tôi từng thấy mẹ yêu nhau đến nhường .

tôi chưa từng quên một kỷ niệm giữa họ.

Mỗi chiều tan ca đều mua một đóa hồng tặng mẹ tôi.

Thế , tình yêu sâu đậm như thế, kết cục lại ra sao?

Tôi đã chứng kiến tận mắt sự cuồng nhiệt của họ, rồi tôi chứng kiến kết cục nhơ nhuốc mà họ đi tới.

người từng yêu nhau thật lòng còn không tránh chia lìa, huống chi là tôi — chỉ yêu đơn phương?

Nếu kết cục đã định là đau khổ, vậy tôi còn lao đầu như con thiêu thân để gì?

Sự tự ti hèn nhát tận xương tủy bùng phát dữ dội khi tôi nhận ra mình đã yêu Cố Dực.

Tôi run rẩy, ôm chặt mình trong bóng tối đêm khuya.

Không được.

Tuyệt đối không được.

Tôi không thể trở thành một người như mẹ tôi — để rồi đánh mất lý trí trong ngọn lửa tình yêu.

Tôi phải giữ mình tỉnh táo.

Phải nhớ rằng, tôi hiểu cuộc nhân .

Nó chỉ là… một hậu quả của một đêm say.

Chỉ là… trách nhiệm.

Chỉ là… một cuộc nhân mà thôi.

Tôi sợ.

Tôi biết mình quá đỗi bình thường.

sao có thể giữ một người như Cố Dực — một tinh tú sáng rực treo lơ lửng giữa trời cao?

Vậy nên tôi trốn chạy.

Tôi giả vờ như không có chuyện gì, chủ động đề nghị ly .

Dưới mắt sửng sốt của anh, tay tôi nắm tay anh, từng nét một… viết tên anh đơn ly .

24

Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, chẳng mình thiếp đi lúc .

Khi mở mắt ra, tôi vẫn đang ôm chặt máy ảnh Cố Dực tặng, mắt sưng húp đau nhức.

Tôi điện thoại xem , sáu tối — đúng lúc mọi nhà đang ăn cơm.

Tôi cố tình lướt qua tin nhắn mà Cố Dực gửi.

Sau khi thu dọn máy ảnh, tôi rửa mặt thay đồ rồi ra nhà.

Tôi đến chỗ mẹ.

Vừa mở cửa bước , dì giúp việc đã dọn xong mâm cơm.

Mẹ thấy tôi liền rạng rỡ hẳn , nắm tay tôi, nhìn ngắm tôi từ đầu đến chân.

Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý trên đường tới đây.

Nắm tay mẹ thật chặt, tôi nháy mắt tinh nghịch:

“Ăn cơm trước đi mẹ, ăn xong con có chuyện muốn nói.”

Mẹ tôi nghe xong vui vẻ ra mặt, ríu rít kéo tôi ngồi bàn.

Dì giúp việc nấu khá thanh đạm, rất hợp khẩu vị của tôi dạo .

Ăn xong, dì dọn bếp.

Tôi mẹ ngồi lại trên sofa, rồi nhẹ nhàng nói:

“Con có thai rồi.”

Mẹ tôi khựng lại, sau đó… bừng nở một niềm vui rạng rỡ.

“Thật hả?! Mấy tháng rồi? Tiểu Dực biết chưa?”

Tôi bật cười, vội kéo tay mẹ lại ra hiệu giữ bình tĩnh, rồi chậm rãi đáp:

“Thật mà, hơn tháng rồi. Cố Dực biết rồi.”

Mẹ tôi vừa vui mừng vừa xúc động, nước mắt lưng tròng.

Tôi ngồi bên cạnh dịu dàng đưa khăn giấy lau mắt cho bà.

Bà nắm tay tôi, nghẹn ngào nói:

“Con gái, mẹ mừng quá… mừng đến không nói nên lời.”

Bà nhìn tôi, trong mắt là yêu thương, là áy náy.

“Mẹ biết bao năm nay con chưa thật sự bước ra cái bóng của mẹ.

Ngày đó mẹ yếu đuối quá, không ngờ lại đè nặng vai con như vậy…”

Tôi không nỡ thấy bà áy náy như thế, liền an ủi:

“Mẹ không sai. Sai là kẻ phản bội kia. Mẹ không phải gánh tội cho ông ta.”

Mẹ tôi mỉm cười, mắt dịu dàng.

mẹ nghĩ thông rồi, mẹ sẽ không dằn vặt mình nữa.”

Rồi bà bỗng nhẹ nhàng nói tiếp:

“Con có thể không tin, mẹ chưa từng hối hận vì đã con.”

Tôi kinh ngạc:

“Tại sao ạ?”

Mẹ tôi cười nhè nhẹ:

“Vì khi yêu, mẹ thật sự đã yêu ông ấy. mươi năm tươi đẹp đời mẹ, mẹ sống trong tình yêu. Thế là đủ để mẹ không nuối tiếc rồi.”

Tôi vẫn thấy khó hiểu, liền hỏi:

“Vậy mẹ chưa bao nghi ngờ… rằng tốt mẹ chỉ vì trách nhiệm?”

25

Mẹ tôi thoáng sững người, rồi trầm ngâm.

Tôi biết mình không nên hỏi điều đó, tôi thật sự rất muốn biết.

Một lúc sau, bà khẽ lắc đầu:

“Dù là vì yêu hay vì trách nhiệm, những tháng ngày sống cùng nhau là thật. Tình cảm là thật.”

mắt mẹ nhìn tôi lúc ấy dịu dàng vô cùng.

Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy một sự lãng mạn kiên cường tỏa ra từ người phụ nữ .

“Con không biết đâu.

là người ở trong cuộc, mẹ biết tình yêu con dành cho mẹ là thật. Chỉ điều đó thôi là đủ.

“Từ năm 24 tuổi đến 46 tuổi, mẹ đã sống trong tình yêu đó.

mẹ còn có con gái yêu thương mẹ, sắp tới còn có một đứa cháu ngoại…

Vậy , mẹ hạnh phúc lắm chứ.”

tay tôi thật chặt:

“Con gái à, người ta không nên vì sợ hãi điều chưa tới mà từ bỏ hạnh phúc đang có.

Càng không nên thay người khác gánh hậu quả từ lỗi lầm của họ.”

Tôi lặng lẽ cúi đầu, trước nhìn rực rỡ của mẹ.

Tất mọi thứ trong lòng tôi bỗng chốc sáng tỏ.

Mẹ biết.

Mẹ biết.

Tôi Cố Dực có thể qua mặt được thế giới, không qua được trái tim người mẹ yêu thương tôi.

Mẹ thở dài, bỗng nói:

“Mẹ vẫn thấy hối hận vì đã ngăn cản con học tiếp nhiếp ảnh.”

Tôi ngơ ngác nhìn mẹ.

“Mẹ từng nghĩ, một cuộc đời ổn định, đến tuổi kết sinh con, mới là điều tốt .

năm trước, khi con đi du lịch Tiểu Dực, nó gửi cho mẹ rất nhiều ảnh của con.”

Tôi sững lại:

“Anh ấy gửi ảnh của con ạ?”

“Ừ.”

Mẹ tôi điện thoại, mở ra cho tôi xem.

“Hầu hết đều là lúc con đang chụp ảnh.

Mẹ chưa từng thấy con vui vẻ như thế.

Chỉ một nhìn, mẹ đã biết — đó là thứ con yêu.”

Tôi chăm chú nhìn những bức ảnh ấy.

Tất đều là ảnh tôi Cố Dực trong chuyến đi.

Tôi cứ tưởng anh chỉ âm thầm đồng hành bên tôi, ngờ… anh đã âm thầm chụp lại mọi khoảnh khắc của tôi, rồi gửi cho mẹ tôi.

Trong những tấm ảnh ấy, tôi tập trung, bình thản, rạng rỡ.

Đó là dáng vẻ chân thật của tôi — khi máy ảnh.

Cố Dực đã từng nói:

“Chỉ khi chụp ảnh, em mới là em — vui vẻ tự do .”

Tôi nhìn mãi, mắt mờ đi vì nước.

An An nói đúng.

Cố Dực đúng là một khúc gỗ câm.

tất vì tôi, vậy mà chẳng bao chịu nói ra.

Còn tôi ngốc thật.

ràng mọi thứ đều rành rành trước mắt, vậy mà tôi vẫn … không dám nhìn anh thật kỹ một lần.

Yêu hay không yêu.

Chỉ cần một mắt… là biết ngay.

Tùy chỉnh
Danh sách chương