Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

19

Tối hôm đó, tôi đi ngủ sớm.

Không ngờ sáng hôm vừa đến công ty, đã bị thẳng vào văn phòng giám đốc.

Ông ta không vòng vo, mở miệng liền nói muốn đuổi tôi.

Tôi sững người, hỏi:

“Vì ?”

Ông ta ngả người trên ghế, ngước nhìn tôi, không chút biểu cảm, giọng điệu sắc lạnh như một kẻ tư bản không tim:

“Cô , không còn phù hợp tiếp tục làm ở công ty.”

Tôi nhíu mày theo phản xạ, lập tức nhớ lại chuyện Cố Dực từng hỏi tôi: “Sếp có biết luật không?”

Tôi bật cười lạnh, nhìn ông ta, bình thản nhưng sắc bén:

“Luật Lao Động quy định, công ty không được chấm dứt hợp đồng với lao động nữ trong kỳ, nghỉ sinh hoặc cho con bú.”

Tôi nhìn chằm chằm ông ta, mỉm cười chế giễu:

“Thật không khéo, tôi học ngành luật.

Anh đã biết tôi mà vẫn muốn sa thải tôi, theo luật, anh phải bồi thường gấp đôi, tính theo lương với 128 ngày nghỉ sản.”

Nói dứt , ông ta lại cười khẩy một tiếng:

“Cô có giấy chứng nhận không?

Tôi đâu biết gì, tôi chỉ tiến hành cắt giảm sự hợp lý.

Cô lấy gì chứng minh tôi biết cô có bầu?”

Tôi nhìn vẻ ngạo mạn kia, biết ông ta đã chuẩn bị trước.

Một cơn tức nghẹn bùng lên.

Khi tận chứng kiến sự phân biệt đối xử với phụ nữ nơi công sở rơi trúng , cái cảm giác ấm ức giận dữ đó.

Không một dòng tin tức hay bản tin pháp lý nào có diễn tả nổi.

Tôi siết chặt nắm đấm, cố kiềm chế không chửi thề, thấp giọng nói:

“Hôm qua ở bệnh viện, anh gặp tôi.

đó anh đã biết rồi!”

Ông ta vẫn không hề nao núng, còn ra vẻ ngạc nhiên:

“Bệnh viện? Ai làm chứng là tôi gặp cô ở đó?”

Ông ta khinh miệt cười lạnh, chất giọng thấm đẫm mùi trào phúng:

“Mà kể tôi có gặp cô đi chăng nữa…

đó còn chưa biết chắc không?

Chính cô còn không , tôi — người ngoài — lại biết?”

“Tôi khuyên cô khôn ra chút, ký vào giấy thôi đi.

Cô ký, tôi trả đủ lương tháng này.

Còn không — cô chẳng được một xu.”

Tôi run người vì giận.

Nhưng trớ trêu là — từng ông ta nói đều luật.

Tôi nhận ra ràng một điều:

Bất công với phụ nữ chưa bao giờ biến mất, chỉ là chưa gặp phải mà thôi.

Một cảm giác thất vọng bất lực trào lên.

Tôi nhìn khuôn đắc thắng của ông ta, bỗng nhiên không muốn hàng nữa.

Tôi xé nát tờ đơn thôi “tự nguyện” ngay trước ông ta.

Nhìn xuống từ trên cao, tôi lạnh lùng:

“Anh muốn đuổi tôi, được.

Nhưng phải bồi thường luật.

Nếu không, dù tôi không lấy nổi đồng lương nào, tôi cũng kiện anh đến cùng.”

Gương đắc ý kia cuối cùng cũng méo mó.

Ông ta trừng nhìn tôi, ánh đã theo sát khí:

“Cô tưởng cô kiện là thắng được à?

Cô chỉ là một viên quèn, tôi kéo đại một luật sư cũng đủ bóp chết cô không còn đồng nào!”

Tôi không muốn đôi co thêm.

Chỉ liếc ông ta một cái, tôi quay lưng, rời khỏi công ty.

20

Phòng sự vẫn chưa biết chuyện, tôi gửi luôn đơn xin nghỉ tạm thời.

Về đến nhà, tôi lập tức cho thân trút giận.

Cô ấy hình như mới ngủ dậy, giọng vẫn còn ngái ngủ.

Nghe xong chuyện, cô ấy chửi sếp tôi một trận ra trò, rồi tỉnh bơ nói:

“Kiện thì nhờ Cố Dực ấy, vụ này với anh ta chắc nhẹ như lông hồng.”

Tôi nghẹn , rồi lập tức lắc từ chối:

“Không được.”

lại không?” – Cô ấy khó hiểu.

“Về năng lực, danh tiếng, kinh nghiệm — Cố Dực không có điểm nào chê.

Mà quan trọng nhất: anh ấy không lấy tiền của cậu!

Không phải tiện đập tan công ty cái ông giám đốc khốn nạn đó luôn à?”

Tôi biết thân nói , nhưng lòng tôi vẫn không muốn làm phiền Cố Dực.

Tôi thở dài:

“Dù bọn tớ cũng ly hôn rồi, còn bám lấy anh ấy như vậy…

Không hay lắm đâu.”

Cô ấy “hầy” một tiếng:

“Cậu nghĩ vậy thôi.

Chứ anh ấy chắc chắn mong được cậu bám đấy.”

Tôi cạn , định phản bác thì cô ấy lại tiếp tục:

“Cậu không biết chứ gì, hôm tụ họp lớp tớ không đi, nhưng mấy hôm trước Cố Dực điện hỏi tớ là cậu có đi không.”

“Tớ tưởng anh ta muốn né cậu, ai dè nghe cậu đi thì tối hôm đó ảnh cũng lật đật chạy tới.”

“Nghe bảo ảnh dồn công mấy hôm liền, thức đêm liên tục, chỉ rảnh một buổi mà tới gặp cậu.”

“Cậu nói xem, không phải là yêu thì là gì?”

Tôi ngẩn ra, không đáp.

Cô ấy cũng không ép. Lảm nhảm thêm một “tình yêu thật lạ lùng” rồi hỏi tôi:

“Mà nè, hai cậu ly hôn vậy?

Nhìn vào thì vẫn thấy hai người tốt đẹp mà?”

Tôi im lặng. Một loạt ký ức ùa về.

Tôi Cố Dực… trong người ngoài, có là “hoà thuận” thật.

Ít cãi vã, tôn trọng lẫn nhau, biết lắng nghe, biết nhường nhịn.

Nhưng…đó không phải là tình yêu.

Tôi thở ra thật nhẹ, giọng nhỏ tới mức gần như không nghe thấy:

“Cố Dực… chỉ là người rất có nhiệm.

Anh ấy không… yêu tớ.”

“Cái gì cơ?! Cậu nói nhảm gì đấy?!”

tôi hét lên, giọng tỉnh ngủ hẳn.

21

Tôi có chút không cam lòng, bắt hồi tưởng lại lý do kết hôn với Cố Dực.

Khi đó vụ kiện của ba tôi vừa khép lại, tôi Cố Dực vẫn giữ liên lạc lỏng lẻo, kiểu như dịch vụ “hậu mãi” của luật sư.

Chúng tôi trò chuyện qua mạng xã hội, nhạt nhẽo vài qua lại.

Đến khi bản án được tuyên, mẹ tôi tôi chính thức nhận được khoản bồi thường, tôi mới hẹn Cố Dực ra ngoài ăn bữa cơm cảm ơn.

Vậy mà hôm đó không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hai chúng tôi đều uống say.

Tửu lượng của tôi rất kém, hễ uống nhiều là mất kiểm soát, dễ bị “đứt phim”.

hậu quả của đứt phim… chính là sáng hôm tôi tỉnh dậy trong khách sạn, cạnh là Cố Dực vừa mới mở .

Chúng tôi nhìn nhau sững sờ, gần như bật dậy cùng khỏi giường.

Lúng túng thay đồ, lắp bắp xin lỗi, không ai nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra đêm qua — nhưng cảm giác mệt mỏi trong cơ thì lại rất ràng.

Cố Dực im lặng một rồi mở trước:

“Anh sẽ chịu nhiệm.”

Anh là kiểu người đã nói là làm.

Ngay đó, anh liền ngỏ cầu hôn, gặp cha mẹ hai , rồi nhanh chóng dẫn tôi đi đăng ký kết hôn.

Tôi thì cứ mơ mơ màng màng, bị anh kéo theo, từng bước bước vào hôn .

Lần gặp chuyện như thế, đến nhận ra thì tôi đã nằm cùng anh trong sổ hộ khẩu rồi.

Chúng tôi kết hôn, mỗi người một ý nghĩ:

“Tôi sẽ chịu nhiệm.”

khi kết hôn, Cố Dực luôn đối xử với tôi rất tốt — nhưng tôi biết, đó là vì nhiệm, không phải vì tình yêu.

Tôi kể tất cho thân.

Cô ấy nghe xong, im lặng hồi lâu.

Tôi nói thêm như một cái kết luận:

“Cố Dực thật sự là người có nhiệm.

Bọn tôi cưới ba năm rồi, còn chưa từng hôn môi, gì là yêu đương?”

kia vang lên tiếng sột soạt như có người trở .

Rồi ngay đó — là một tiếng hét rền vang xé toạc màng nhĩ:

“Hạ Tử Cầm, mày bị ngu à!!!

Nếu Cố Dực là cục gỗ, thì mày là cây cổ thụ sống nghìn năm hóa tinh rồi!”

Tôi bị gào đến mức ù tai, theo phản xạ vội kéo điện thoại ra xa.

Cô ấy vẫn không ngừng chửi tôi đần độn, đến cuối còn giận dữ mắng:

“Cố Dực thích mày, thế giới nhìn ra rồi, chính anh ta cũng biết, chỉ có mày là không biết!”

Tôi lí nhí phản bác:

“Làm gì có…”

Không ngờ cô ấy quát lại ngay lập tức:

“Không có mà ly hôn trắng tay?

Một luật sư cấp cao như anh ta, không ngoại tình, không lừa gạt, mà ra khỏi hôn chẳng lấy gì — đó là cao thượng hả?”

Cô ấy giọng giễu cợt, chốt hạ bằng một nghiêm túc:

“Cầm này, chị đây thấy Cố Dực định tái hôn với mày rồi.

Nếu mày thực sự không yêu người ta, chỉ nghĩ đó là nhiệm, thì đi mà nói ràng với anh ấy, đừng làm mất thời gian của người ta nữa.”

22

Cô ấy nói xong thì tức tối cúp máy.

Tôi cầm điện thoại mà còn ngơ ngác.

Tiếng gào thét “giận thay thiên hạ” của cô ấy vẫn còn vang vẳng tai.

Yêu… ?

Tôi thấy lòng rối bời.

Bộ não như bị dừng lại, chẳng suy nghĩ ràng.

đó, điện thoại trong tay tôi lại rung lên.

Tôi theo phản xạ bắt máy, quên nhìn tên người .

rồi…

Giọng nói của Cố Dực đột ngột vang lên, vang mồn một tai như xuyên qua mọi lớp phòng ngự trong tim tôi.

Tôi vô thức “alo” một tiếng, rồi nghe giọng anh chút gấp gáp:

“Sếp làm khó à?”

Tôi khựng lại.

Não tôi như được khởi động trở lại, bắt hoạt động dần dần.

Tôi ngơ ngác:

“Là An An kể cho anh?”

“Ừ.”

Cố Dực đáp rất nhanh.

Anh nghiêm túc nói:

“Chuyện này anh lo.

Anh sẽ không thiếu dù chỉ một đồng tiền bồi thường.”

Tôi định mở miệng từ chối, nhưng đến miệng lại nghẹn lại.

Cuối cùng chỉ khẽ nói một :

“Ừ.”

kia im lặng rất lâu.

Không cúp máy, cũng không lên tiếng.

Tôi lặng lẽ chờ.

Một hồi lâu , giọng Cố Dực khàn khàn cất lên, rất nhẹ — nhưng lại như một quả tạ rơi vào lòng tôi:

“Tử Cầm…

Cầm lại máy ảnh đi.

Giờ làm điều muốn rồi.”

Tôi cúp máy.

Nhưng người vẫn như chìm trong cơn chấn động nhỏ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương