Để cứu vãn xưởng thêu Tô Châu của mình, tôi đã chấp nhận hôn nhân hợp đồng với anh, người thừa kế nhà họ Giang.
Một ngày trước khi kết hôn, anh đưa cho tôi bản thỏa thuận.
“Chỉ là sự hợp tác, Thẩm tiểu thư.
Thời hạn ba năm, đôi bên cùng có lợi.”
Tôi lật mở bản《Thỏa thuận hợp tác》ấy, các điều khoản đều rõ ràng, lợi ích phân minh, thậm chí còn bao gồm cả khối tài sản tôi sẽ được chia sau khi ly hôn vào ba năm sau.
Không hề có tình cảm.
Khi thỏa thuận kết thúc sớm hơn dự định, tôi quyết đoán rời đi.
Vậy mà lúc quay lại nhà họ Giang để lấy những đồ đạc còn sót lại, tôi nghe thấy người đàn ông vốn luôn cao ngạo, lạnh nhạt ấy đang gào khóc như ấm nước đang sôi.
“Cô ấy mang cả mèo đi rồi, chính là không cần anh nữa. Anh không sống nổi nữa.”