Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
nương tử thở dài, hạ giọng xuống:
“Ta biết hôm nay muội đến tìm ta là vì chuyện gì. Nhưng hôm Bùi trạng nguyên đã sai người truyền lời: ai dám thuê muội việc, thì…”
Khung thêu tay ta rơi “cạch” xuống đất.
Không ngờ Bùi Thiệu Hàn lại tuyệt tình đến thế.
“Vậy hôm nay muội đến… phải đã khiến tỷ gặp rắc rối rồi không?”
“Ngốc quá, Anh.” nương tử cúi người nhặt khung thêu , nhét lại vào tay ta.
“Muội còn nhớ năm ngoái đã thêu cho Tạ phủ một tấm bình phong không? Lão thái thái Tạ hài lòng lắm.
“Sau đó người Tạ quay lại tìm ta, muốn mời muội đến dạy nữ công cho mấy tiểu . Khi đó muội từ chối vì phải chăm sóc mẹ chồng.
“Dạo gần đây, ta nghe nói Tạ phủ lại đang tìm người thêu. Muội thử đến đó hỏi xem.”
lại ghé tai ta, thì thầm:
“Đại gia Tạ chính là Thượng bộ Lại. Bùi Thiệu Hàn dù chức, không cao hơn lão Thượng được đâu, đúng không?”
Ta suy nghĩ một lát, rồi gật đầu.
Vừa định xoay người , nương tử liền nhét vào tay ta một cái túi thơm.
“Bao năm qua, việc ăn của thêu phường phần lớn nhờ vào muội. Chỗ bạc muội cầm xoay sở . Nếu chuyện ở phủ Thượng không thành, ta và muội cùng nghĩ cách khác.”
“ tỷ tỷ…”
Mắt lại cay xè, thấy thế, nương tử vội vã xua tay:
“ mau .”
Ta cung kính thi lễ với , rồi xoay người, bước thẳng về phía đông thành.
cửa Tạ phủ gia, vừa khéo bắt gặp một nhóm thêu nương bị đuổi ngoài.
Ta hít sâu một hơi, giơ tay gõ cánh cổng son đỏ thẫm của Tạ phủ.
“ chuyện gì?”
“Nghe nói phủ đang tuyển thêu nương, ta cầu một chỗ .”
Quản gia đánh giá ta lượt, ánh mắt dừng lại nơi đôi bàn tay thô ráp.
“Thêu nương? Tay cô thế mà đòi thêu nương…”
Ta không vội, từ bọc lấy một mảnh thêu đơn, nhẹ nhàng giũ .
Dưới ánh dương rực rỡ, cánh bướm trên đơn như sống dậy, ngay cả giọt sương trên cánh lấp lánh tựa ngọc.
Quản gia trợn tròn mắt, nhất thời nghẹn lời.
“Mời theo ta.”
Hắn rốt cuộc tránh sang một bên.
Ta lặng lẽ theo hắn xuyên qua từng lớp viện môn, tim đập ngày càng gấp.
Tạ phủ so với tưởng tượng của ta càng thêm thâm sâu, giữa núi giả suối chảy điểm xuyết đình đài lệ, nơi nơi đều toát khí độ của thế gia vọng tộc.
Không rõ đã bao lâu, quản gia rốt cuộc dừng lại một tiểu viện.
“Lão , người đã dẫn rồi.”
Chờ phòng vọng tiếng đáp, ta mới cúi đầu bước vào.
Tạ lão an tọa nơi chủ vị, tay nâng chén trà nhấp từng ngụm nhỏ, bên cạnh là một cô nương vận y phục lụa màu nguyệt bạch, mày mắt dịu dàng như ngọc.
Ta khom mình hành lễ, tay dâng mảnh thêu kia.
“Không tệ.” Lão nhẹ vuốt cánh trên thêu diện, giọng đầy tán thưởng.
“Chỉ là bàn tay của ngươi…” Lão chau mày, quay sang cô nương bên cạnh: “ , áo cưới của con dùng toàn vải , mà tay ta thế …”
“Không sao cả.” dịu giọng đáp: “Chỉ cần điều dưỡng đúng thuốc, nửa sẽ lành.”
Lão gật đầu: “Vậy để con sắp xếp .”
dẫn ta qua hành lang quanh co, bước chân nhẹ tựa mây, tiếng nói dịu như gió xuân.
“ nương tử cứ nghỉ tại đây. Dạo chưa cần việc, dưỡng tay cho tốt rồi hãy tính. Thuốc mỡ tối nay ta sai người mang .”
Ta theo đến một gian phòng nhỏ xinh, mở cửa sổ là thể trông thấy một gốc hải đường đang nở rộ, cảnh sắc mê người.
“Đa tạ biểu tiểu .” Ta nhớ cách quản gia gọi lúc nãy.
Thẩm, xuất thân thế gia y học, từ nhỏ đã đính ước cùng nhị công tử Tạ gia.
Thẩm phụ mất sớm, lớn bên cạnh lão , người phủ đều gọi là biểu tiểu .
khựng lại một chút, rồi mỉm cười ôn : “Nương tử không cần đa lễ.”
Ta gật đầu, nhìn gương mặt nghiêng dịu dàng kia, lòng thầm nghĩ: nữ tử như thế, chẳng trách được lão yêu .
06
Những ngày kế tiếp, ta đều đặn thoa thuốc dưỡng tay theo lời dặn của .
Nửa trôi qua, đôi tay ta quả nhiên đã hồi phục không ít.
Hôn kỳ của Thẩm định vào sang năm, ta cùng mấy thêu nương khác bắt tay may áo cưới cho .
May thay thời gian vẫn còn dư dả, không quá gấp gáp.
Đúng dịp nhi tử nương tử tròn tuổi, ta đến dự tiệc, mang theo lễ mọn.
Thấy ta đến, nương tử tươi cười rạng rỡ.
“ Anh, mấy không gặp, khí sắc muội đã khá hơn nhiều rồi.”
Ta cúi đầu cười.
Việc Tạ phủ không thể gọi là nhẹ, nhưng so với kia thì đã là một trời một vực.
“ lúc muội tìm đến ta, sắc mặt tái nhợt, cả người yếu ớt đến mức gió thổi ngã. Bây giờ trông thế , ta yên lòng rồi.”
Lúc ta mới chợt nhớ thì đã trôi qua kể từ ngày ta và Bùi Thiệu Hàn hòa ly.
Vậy mà suốt ấy, ta chưa từng nghĩ đến hắn một lần.
“Giờ thế , là tốt rồi.”