Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Linh Khê thấy tình hình chẳng lành liền quay người chạy, nào ngờ bị ta vung ra một chiếc linh lực xiềng xích trói chặt.
Ta bước đến trước mặt nàng, cao giọng nhìn khuôn mặt hoảng loạn :
“Cướp đoạt bả vặt của muội ta, khiến nàng chịu khổ trăm năm, ngươi bảo, ta nên đối tốt ngươi thế nào đây?”
Thẩm Linh Khê hoảng đến nước ràn rụa, khóc lóc thảm thiết: “Sư tỷ mạng! Là Phượng Ly tự theo tôi, chẳng đến tôi đâu!”
“Chẳng ?” ta khinh bỉ cười, giẫm chân cổ tay nàng, “Ép buộc người khác ký khế ước linh thú, hưởng dưỡng phúc đáng thuộc về Thanh , nhìn nàng bị ném Vạn Nhai lại an nhiên — cái cũng không sao?”
Xương cốt của nàng răng rắc vỡ, tiếng la thảm thiết vang , ta không hề động .
“Ngươi nói Phượng Ly tự theo ngươi, được — vậy ta giết y, cho ngươi thoát khỏi ràng buộc .”
Khi ta chuẩn bị ra tay Thẩm Linh Khê, bỗng một đạo khí sắc lẹm phá không ập đến, thẳng hướng mặt ta đến.
Ta nghiêng người né, nhìn thì thấy Vân Thanh Tiên Tôn bất giác xuất hiện giữa sân, mặt mày nghiêm mật.
“Tô Thanh Vũ! Ngươi gan lớn thật đấy! Dám diện tại tông sát hại bừa bãi!” Vân Thanh Tiên Tôn vẻ mặt lùng, linh lực dồi dào bủa vây — hóa ra cũng là hàng .
Hắn chặn giữa Thẩm Linh Khê Phượng Ly, trừng nhìn ta:
“Phượng Ly Linh Khê kết ngôi linh hồn, nếu ngươi làm hại y, Linh Khê sẽ bị phản tổn. Ngươi thật tàn nhẫn đến mức sao!”
“Tàn nhẫn?” ta cười như gặp chuyện hài kịch, “So việc người bóc kim đan của muội ta, ném nàng Vạn Nhai, thì vài chiêu của ta là gì?”
“Thanh tính tình ngang ngược, ghen ghét đồng , là tội của nàng!” Vân Thanh Tiên Tôn thanh minh rành mạch, “Hai chị kia thật chẳng ra chi!”
Vân Thanh Tiên Tôn đứng ra, Hành Châu đám đệ tử vốn vừa bị ta trừng trị lại lập tức nổi điên, tám móng vuốt hiện rõ:
“Đúng vậy! Sư tôn nói phải! Hai chị dạ độc ác!”
“Lấy cớ mình đột phá làm càn, chẳng coi bề trên ra gì!”
“Sư tôn mau dạy dỗ con ma nương !”
Thanh tức đến run rẩy, nước lưng lưng trong khoé : “ người vu oan cho ta. Ta không làm. Chị ta cũng không làm.”
Ta nhẹ nhàng vỗ vai nàng, ra hiệu cho nàng giữ bình tĩnh.
ta quay sang nhìn Vân Thanh Tiên Tôn vẻ mặt chính khí ngút ngàn, khóe môi khẽ cong thành một đường băng :
“Cùng là , ngươi thật tin rằng che chở được bọn họ sao?”
Lời còn chưa dứt, ta động thủ.
Linh lực vàng ròng như long đằng vọt ra, chớp nhoáng bao phủ lấy Vân Thanh Tiên Tôn.
Hắn rõ ràng không ngờ ta dám trực tiếp động thủ, vội vàng tung ra pháp bảo phòng ngự nhưng bị linh lực của ta xé tan như lụa.
“Không nào!” Vân Thanh Tiên Tôn mặt biến sắc kinh hãi, “Linh lực của ngươi sao lại tinh thuần đến vậy?”
Ta không cho hắn kịp ngạc nhiên thêm, ngón tay phóng linh lực bạo tăng, trói chặt y ngay tại chỗ.
Trước như ta, y chẳng mảy may chống cự.
Vân Thanh Tiên Tôn vừa bị khống chế, cả khôn gian rơi vào im lặng như cõi chết.
Mọi người đều há hốc mồm, nhìn cảnh tượng như chứng kiến điều kì bất.
“Sư… sư tôn?” Hành Châu lắp bắp thốt ra, nét mặt đầy hoài nghi.
Sư tôn lại bị Tô Thanh Vũ một chiêu khống chế? Chuyện sao ?
Ta thản nhiên không để ý tới vẻ sửng sốt của bọn họ, bước chậm tới trước Vân Thanh Tiên Tôn đang bị linh lực trói buộc, nhìn y từ trên cao :
“Vân Thanh Tiên Tôn, bây giờ chúng ta tỉ mỉ tính sòng nha.”
Hắn mặt đỏ bừng, gằn giọng: “Tô Thanh Vũ, ngươi dám cậy thế dưới mình! Buông ta ra.”
“Buông ra sao?” Ta bật cười khinh bạc, “ để ngươi tiếp tục dung túng lũ bỉ nhân ấy bắt nạt ta sao?”
Ta quay sang nhìn Thẩm Linh Khê đang run rẩy, linh lực liu riu, kéo nàng tới trước mặt:
“Nói, ngày ấy người làm gì Thanh ?”
Thẩm Linh Khê sợ đến hồn lìa xác phách, khóc lóc quẫn bách: “Không phải . Là bọn họ làm, không !”
“Vậy sao? Nếu thế thì ta… sẽ giết từng người một.”
Ngón tay ta tụ linh, một luồng linh lực tinh thuần bện mảnh như roi quất, Phượng Ly phát thảm thanh đau đớn, tức thì thần tức tàn liệt.
“Không được!” Thẩm Linh Khê gào thét như xé , vì kết ước linh hồn Phượng Ly nên nỗi đau của y nàng cảm nhận được như chính mình.
Ta lùng nhìn cảnh tượng ấy, không hề động niệm thương xót.
Kẻ phản bội, phải trả giá cho sự phản bội.
Theo tiếng rên rỉ cuối cùng, thân Phượng Ly băng, tắt thở, hóa làm một vệt lưu quang tan biến trong không trung.
Còn Thẩm Linh Khê thì phun ra một miếng máu, sắc mặt trắng bệch như giấy, sinh mệnh héo hon như sắp tắt.
“Tô Thanh Vũ! Ngươi dám giết Phượng Ly!” Vân Thanh Tiên Tôn tức ói máu, vùng vẫy điên cuồng.
Ta không để ý tới tiếng gào của y, quay sang Hành Châu cùng những đệ tử kia: “ đến lượt ngươi.”
Cặp của ta quét qua, tất cả đều co rúm người, mặt mày tái đi, quỳ rạp đất van xin.
“Sư tỷ mạng, chúng tôi sai …”
“Đều là ý của sư huynh Thẩm linh khê, chúng tôi không !”
“Xin sư tỷ nghĩ cho tình đồng , cho chúng tôi đi!”
“Đồng ?” Ta khinh bĩ một tiếng. “Khi ngươi nhìn Thanh bị ném Vạn Nhai, hà tất không nghĩ đến chữ đồng sao?”
Ta bước chậm về phía Hành Châu, y lùi dần: “Tô Thanh Vũ, ngươi bình tĩnh, ngươi quên năm xưa bị bắt ra sao sao? Lão tổ biết chuyện sẽ không cho ngươi đâu!”
“Lão tổ?” Ta ngồi xổm , nhìn thẳng vào bộ dạng khiếp sợ của y, giọng nhẹ sắc như băng: “Nếu lão tổ quả là phân minh công tư, thì sao muội ta lại phải chịu trăm năm khổ cảnh?”
Nói xong, linh lực tại đầu ngón tay hình thành thành lưỡi đao, một nhát kết liễu mạng sống của y.
Y gục — ta đứng dậy, vỗ tay như vừa làm xong một việc chẳng đáng kể.
Nhìn quanh những đệ tử còn lại, ta lùng tuôn sát ý: “Ai còn muốn nếm mùi không?”
Đám người quỳ mọp, mặt mũi tái mét, van lạy đến nặng lời.
Ta cười nhạt: “Tội chết thì , tội sống sẽ không rời. Muội ta chịu trăm năm khí, ngươi cũng nên thử một lần.”
Vung tay, vô số chùm linh lực bắn ra.
Tiếng la thảm vang tiếp, máu kinh hoàng tràn ngập không gian.
Ta tiến đến trước Vân Thanh Tiên Tôn Thẩm Linh Khê, đầu ngón tay tụ linh: “Cuối cùng — đến lượt hai người.”
“Đứng lại!” Ngay khi ta chuẩn bị kết thúc, một giọng già nua oai nghiêm vang .