Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta nhất quyết không chịu gả cho Thượng Quan gia. Chỉ tiếc là, mẫu thân nhà ấy có thế lực quá lớn, phụ thân của ta không dám đắc tội. Vì vậy, vào ngày thành thân, ta bị trói chặt rồi nhét lên kiệu hoa.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, ta phát hiện ra còn có người còn thê thảm hơn mình. Chính là phu quân của ta – Thượng Quan Thập Nhị. Hắn bị người ta đập một gậy ngất xỉu, rồi bị khiêng vào động phòng.
1
Nến đỏ chập chờn, hỉ lụa treo cao. Trong ngày đại hỉ như thế này, ta lại bị trói tay trói chân, chứng kiến mẫu thân của tướng công tự tay tát phu quân của mình.
Vừa tát, bà vừa thấy kì lạ: “Kỳ quái thật, cây gậy đó ta đánh đâu có mạnh đâu, sao lại trông như không sống nổi rồi thế này?”
Ta sợ đến run người, lòng bàn tay ướt đẫm. Trước kia chỉ nghe nói Lữ Phượng Vân tính khí cứng rắn, quật cường, hôm nay được tận mắt nhìn thấy, quả nhiên chấn động tâm can.
Ngọn nến nổ lách tách, cũng không che nổi tiếng thở dài của ta.
Lữ Phượng Vân nghi ngờ quay đầu, ánh mắt hai ta chạm nhau, ta bỗng ngưng thở. Bà ấy như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc sau, bà phá vỡ sự im lặng, vỗ trán một cái, buông Thượng Quan Thập Nhị đang sùi bọt mép xuống đất, rồi vội vã lấy một miếng bánh ngọt trên bàn nhét vào miệng ta.
“Đói rồi đúng không?”
Ta bất đắc dĩ nhai hai miếng, vị ngọt lan tỏa trong miệng, bụng trống rỗng cả ngày cũng kêu lên đúng lúc.
“Ta biết ngay mà.” Lữ Phượng Vân đắc ý nhướng mày, cởi hết dây trói trên người ta, đưa cả đĩa bánh đến trước mặt, “Dù gì Thập Nhị cũng ngất rồi, không ai tranh với con đâu, ăn nhiều chút đi.”
Tay ta run rẩy vì bị trói quá lâu, mỗi lần nâng tay lên là run cầm cập.
Lữ Phượng Vân mất kiên nhẫn sau mấy lần thấy ta cố cầm bánh.
Bà ấy nhón một miếng, dúi vào miệng ta: “Đừng phí sức nữa, để mẫu thân đút cho con nhé.”
Ta hơi ngại, nhưng bụng đói không chịu được, đành dựa vào tay bà ta ăn đĩa bánh sạch bách.
Bà ấy đặt đĩa xuống, rút khăn từ thắt lưng ra lau miệng cho ta: “No rồi chứ?”
Ta hơi xấu hổ gật đầu, còn chưa kịp mở miệng cảm ơn, đã liếc thấy Thượng Quan Thập Nhị úp mặt trong chăn, giật mình lắp bắp.
“Huynh… huynh ấy thế kia, có… có bị ngạt… chết không?”
“Xong rồi!” Lữ Phượng Vân kêu lên, cuống cuồng lật hắn lại.
Thấy mặt hắn tím ngắt vì ngạt thở, bà lập tức tát thêm một cái: “Thập Nhị! Đừng có mà chết mà!”
2
Phụ thân của ta là thái y trong Thái y viện, trong nhà đầy sách thuốc.
Từ nhỏ ta đã quen tai nghe mắt thấy, biết dùng kim châm đâm huyệt cứu người tỉnh lại. Nhưng không ngờ, một cái bạt tai cũng có hiệu quả thần kỳ như vậy.
Cho nên khi Thượng Quan Thập Nhị mở mắt, ta không nhịn được khen một câu: “Diệu thủ hồi xuân thật!”
Lữ Phượng Vân vẫy tay tỏ vẻ chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến.
Thượng Quan Thập Nhị đang choáng váng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, nửa chống người ngồi dậy, tiến lại gần ta, ngắm nghía kỹ càng từ đầu đến chân rồi phun ra ba chữ: “Ngươi là ai?”
Ta chỉ vào mình, ngập ngừng đáp: “Ta à? Ta là Thẩm Thiên Kiều.”
Hắn sững lại, cúi đầu nhìn bộ hỉ phục trên người giống hệt ta, rồi nhắm mắt day trán: “Láo lếu.”
“Phụ mẫu chỉ hôn, bà mối mai mối, sao lại là láo lếu?” Lữ Phượng Vân chen vào, không vui.
Thượng Quan Thập Nhị liếc mẫu thân một cái, cầm sợi dây thừng dưới đất lên lắc lắc: “Nhi tử là Thiếu khanh Đại Lý Tự, mẫu thân lại là sơn tặc, bắt cóc nữ nhi của Thẩm gia về làm dâu, chẳng phải là loạn hết rồi sao?”
Lữ Phượng Vân nghẹn lời, định vung tay tát tiếp, thì ta vội giật sợi dây về ôm vào lòng, nhanh chóng đính chính: “Cho rõ thì… người trói ta là phụ thân của ta, không phải là mẫu thân của huynh.”
“Phụ thân của ngươi?” Thượng Quan Thập Nhị rõ ràng không tin, “Thẩm thái y xưa nay nổi tiếng điềm đạm, không thể làm ra chuyện hoang đường như vậy được.”
Ta cười gượng: “Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, phụ thân của ta… thật ra cũng hơi hoang đường đó.”
Thượng Quan Thập Nhị định nói tiếp, nhưng Lữ Phượng Vân đã không đủ kiên nhẫn nữa, búng tay một cái.
Hai bóng người lập tức lao ra từ sau bình phong, nhanh đến mức ta chưa kịp nhìn thấy rõ, thì Thượng Quan Thập Nhị đã bị giữ chặt tay, ép há miệng.
Lữ Phượng Vân nhếch mép cười gian, túm cằm hắn, đổ một chén chất lỏng không rõ là gì vào miệng.
Thượng Quan Thập Nhị giãy dụa không thoát được, bị sặc đến đỏ bừng cả mặt, ho khan không ngớt.
Ta nuốt nước bọt, lùi về phía góc phòng. Đáng sợ quá, thật sự rất đáng sợ.
Nhưng Lữ Phượng Vân hình như vẫn chưa định tha cho ta. Bà ấy quay lại, cười toe toét, giơ ngón tay ra hiệu.
Ta hiểu ý, giật lấy chén từ tay nha hoàn, nhắm mắt tu ừng ực. Uống xong sợ bà không tin, ta còn lật chén xuống cho thấy cạn sạch không còn một giọt.
“Được lắm.” Lữ Phượng Vân vui vẻ vỗ tay, “Không hổ là con dâu do đích thân ta chọn. Xong rồi, hai đứa đã uống rượu hợp cẩn rồi, mau mau động phòng đi.”
Nói xong, bà vừa ngáp to vừa dẫn nha hoàn ra ngoài, chẳng ngoảnh đầu lại.
3
Ta không rõ tửu lượng của Thượng Quan Thập Nhị thế nào, nhưng đầu óc của bản thân đã thấy choáng váng.
Mũ đội trên đầu nặng trịch, vốn đã chóng mặt nay lại càng thêm quay cuồng.
Ta muốn đến bàn trang điểm gỡ tóc, nhưng bước đi cứ loạng choạng không vững, lảo đảo một cái, đầu cắm thẳng xuống đất.
“Ngươi không sao chứ?” Thượng Quan Thập Nhị dùng ngón tay chọc chọc ta.
Ta vẫy tay, đầu óc còn tỉnh nhưng không điều khiển được tay chân, lăn lộn mấy vòng dưới đất, áo cưới quệt đầy bụi bẩn.
Ta che mặt, xấu hổ nói: “Mất mặt rồi, huynh đài.”
“Ai là huynh đài của ngươi…” Thượng Quan Thập Nhị cau mày cúi người kéo ta dậy, chỉ là động tác của hắn cũng chẳng linh hoạt, loay hoay nửa ngày mới miễn cưỡng kéo ta tới mép giường. “Ta hết sức rồi, ngươi tự bò lên đi.”
“Được rồi.” Ta bám lấy mép giường trườn lên trên, mò được sợi dây thừng liền tiện tay đưa cho hắn. “Ân nghĩa không lời cảm tạ, tặng huynh đài con mãng xà bảy màu này.”
Thượng Quan Thập Nhị tỏ vẻ không vui: “Ta không thích rắn cho lắm.”
Ta gật đầu, nhét lại rắn vào ngực: “Vậy lần sau ta tặng huynh thứ khác.”
Hắn ngẫm nghĩ một lúc, rồi lại rút con rắn từ trong ngực của ta ra: “Cẩn thận bị cắn đấy.”
Ta vẫy tay: “Không sao đâu, phụ thân của ta là thái y giỏi nhất của Thái y viện, có bị cắn chết cũng chữa được.”
Hắn có vẻ thấy lời ta nói có lý, “Ừ” một tiếng rất nặng, rồi nhét con rắn lại vào áo của ta. Xong việc, hắn thở phào nhẹ nhõm, kéo chăn chui vào mép trong giường. “Ta ngủ trước đây, nhớ thổi nến đi, chói mắt lắm.”
Ta nhìn về phía nến đỏ, lắc đầu: “Xa quá, ta lười lắm.”
4
Giường khá rộng, nhưng lại đơn sơ đến mức chỉ có một cái chăn.
Ta vỗ lưng Thượng Quan Thập Nhị: “Chia cho ta chút chăn đi mà.”
“Không cho, ta lạnh lắm.” Hắn từ chối, còn kéo chăn chặt hơn.
Ta đá hắn một cái: “Sao huynh cứ bắt nạt người ta vậy?”
Hắn rên một tiếng, tiện tay giật luôn cái gối về phía bản thân: “Ta cứ bắt nạt đấy, ngươi đi tố trạng lên quan đi.”
Lửa trong đầu ta bốc thẳng lên đỉnh. Ta đánh loạn lên lưng hắn một trận.
Hắn bị đánh tới mức chui tuột xuống cuối giường, vừa ôm chăn vừa kêu: “Sao ngươi lại đánh người? Trước khi đi kiện phải đánh trống kêu oan mà.”
Ta giơ nắm đấm lên:“Đưa chăn cho ta, không thì ta tiếp tục đánh.”
“Ta thật sự rất lạnh.” Hắn càng kéo chăn vào lòng, mặt mũi đầy vẻ ấm ức.
“Không cho ta đúng không?” Ta kéo nửa con rắn ra, đo đúng bảy tấc, nhe răng doạ: “Không chia chăn cho ta, ta thả rắn ra cắn huynh, cắn xong rồi ta sẽ không cứu, để huynh đau chết luôn.”
“Vậy… mỗi người một nửa được chưa?” Hắn cúi đầu, đẩy chăn về phía ta, giọng còn mang chút van xin.
Ta vốn là người dễ mềm lòng, nhất là khi thấy má của hắn vẫn in rõ dấu bàn tay. Đành miễn cưỡng giơ tay của hắn lên, cùng vỗ tay: “Giao kèo thành lập.”
Thỏa thuận xong, hai người chúng ta phối hợp ăn ý. Hắn thổi nến, ta kéo màn.
Đêm ấy, ta, Thượng Quan Thập Nhị và con rắn đều ngủ rất ngon.