Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7pimguE7o0
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Hôm sau, khi trời vừa sáng, Thượng Quan Thập Nhị đã vội vàng bật dậy.
Ta ngáp dài, ngạc nhiên nhìn hắn: “Mặc hỉ phục bên ngoài rồi khoác thêm quan bào, Thượng Quan đại nhân có gu thẩm mỹ đặc biệt ghê.”
Hắn khựng lại, ngẩng đầu nhìn ta, vành tai cùng cổ lập tức đỏ ửng, hai tay đang buộc đai lưng cũng run theo.
Ta nghiêng đầu ngắm hắn một lúc lâu, có chút nghi ngờ lời khen vu vơ của ta khiến hắn vui vẻ đến mụ cả người.
Bèn bước tới, nhẹ nhàng giữ tay hắn, đặt đai lưng vào lòng bàn tay, ngẩng đầu mỉm cười: “Để ta giúp huynh nhé.”
Hắn mím môi, cổ họng khẽ động: “Đa tạ.”
Đai lưng vòng qua hông của hắn, thắt lại ở dưới bụng. Ta cúi đầu chuyên chú buộc dây, chẳng để ý đến hơi thở của hắn mỗi lúc một nặng. Buộc xong, ta thuận tay vuốt phẳng nếp gấp trên áo bào, lùi lại hai bước, hài lòng nhìn thành quả của bản thân.
Thượng Quan Thập Nhị có vóc dáng cao gầy, dù khoác hai lớp áo vẫn lộ rõ bờ vai rộng eo thon, dáng vẻ thật vừa mắt. Nghĩ tới cảm giác lúc tay của ta chạm eo hắn, mặt ta bỗng nóng ran. Ngẫm lại, cuộc hôn nhân này cũng không đến nỗi, ít nhất là được gả cho một lang quân tuấn tú.
Đang nghĩ, Thượng Quan Thập Nhị đã mở lời: “Cuộc hôn sự này làm nàng thiệt thòi rồi, nay gạo đã nấu thành cơm, nếu đưa nàng về lại Thẩm phủ, danh tiếng của nàng cũng chẳng còn.”
Ta nghi hoặc ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau, hắn lại tránh né, che miệng ho một tiếng: “Ta – Thượng Quan Thập Nhị – tự nhận là người quân tử, tuyệt đối không cưỡng ép nàng. Về sau nàng ở Thượng Quan phủ, cứ cư xử như lúc còn ở chốn khuê phòng, ta chỉ mong mỗi ngày nàng đều vui vẻ.”
6
Quả nhiên hắn là người quân tử, nói được làm được. Sau khi cùng ta bái tổ tiên, hắn viện cớ sắp xếp công văn dọn vào Đại Lý Tự.
Ta cảm động, đồng thời thầm vui, vì Thượng Quan Thập Nhị không ở đây, chăn gối đều là của ta.
Nửa tháng liên tiếp, ta sống trong sung sướng. Ban ngày, trồng dược thảo, phơi dược thảo. Hoàng hôn, ăn món bổ của nhà bếp nhỏ. Đêm đến, ngâm dược dục, trước khi ngủ nằm trên giường La Hán đọc thoại bản hóng gió.
Nhưng ta thì an nhàn, còn Lữ Phượng Vân thì như ngồi trên đống lửa. Bà nói bát tự của ta và Thượng Quan Thập Nhị hợp vô cùng, một mực tin rằng hai chúng ta là trời sinh một đôi, thần tiên quyến lữ. Bà tuyệt đối không cho phép đôi uyên ương chia cắt ở hai nơi.
Thế là, bà sai phòng bếp chuẩn bị mấy món điểm tâm, lại ép ta ngồi trước bàn trang điểm sửa sang hết nửa buổi, rồi đích thân tiễn ta lên xe ngựa đến Đại Lý Tự. Bánh xe lăn đều, Lữ Phượng Vân đứng trước đầu tượng sư tử đá ngoài cửa vẫy tay tiễn.
“Thiên Kiều! Không mang được Thượng Quan Thập Nhị về thì mẫu thân sẽ mang cả chăn đệm của con đến Đại Lý Tự đó!”
Ta hoảng hồn buông rèm xe, hít một hơi thật sâu. Tháng hè oi ả, nhưng lưng ta lại mát lạnh như có ma trơi bám sau lưng. Đe doạ! Đây là đe doạ trắng trợn!
7
Sai dịch dẫn ta tới tả sảnh nơi Thượng Quan Thập Nhị làm việc. Ta xách hộp đồ ăn, đi theo Sai dịch suốt nửa nén nhang, cuối cùng xuyên qua một cổng trăng, sai dịch dừng lại.
Sai dịch cúi đầu chắp tay, sau đó chỉ tay ra xa: “Thượng Quan đại nhân thích yên tĩnh, tiểu nhân xin đưa phu nhân đến đây thôi.” Ta gật đầu, mỉm cười cảm ơn. Thấy hắn đã đi xa, ta mới lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán.
Cái thời tiết chết tiệt này, vừa nắng vừa nóng. Miệng khô môi khát, ta muốn quay về phủ, nhưng nghĩ tới lời đe doạ của Lữ Phượng Vân, đành phải nhấc váy bước lên bậc thềm.
Cuối hành lang có mái hiên, tán cây che rợp, vài cành vươn vào tận khung cửa sổ. Ta thò đầu nhìn vào, thấy Thượng Quan Thập Nhị đang cầm bút phê duyệt văn thư. Hắn mặc quan phục, dáng người thẳng tắp, bàn tay cầm bút rõ từng đốt xương, gương mặt tuấn tú nhã nhặn.
Một cơn gió thoảng qua, thổi tung giấy tờ trên bàn. Thượng Quan Thập Nhị theo phản xạ đưa tay giữ lại, ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt của ta. Hắn sững người một lúc, rồi luống cuống đứng dậy: “Nàng… nàng sao lại tới đây?”
“Mẫu thân bảo ta mang điểm tâm đến.” Ta giơ hộp thức ăn lên chỉ chỉ. Trong phòng mát rượi, ta thoải mái rụt vai lại.
Thượng Quan Thập Nhị đưa ta một chén trà, ta không khách sáo uống cạn trong một hơi. “Không ngờ Thượng Quan đại nhân cũng hiểu việc dưỡng sinh, tiết trời nóng nực này mà uống bạch trà là tốt nhất để thanh nhiệt tiêu hoả.”
Hắn “Ừ” nhẹ một tiếng, cầm lấy chén không rót thêm cho ta.
“Lần sau đừng đội nắng gắt mà đến nữa, cẩn thận trúng nóng.”
Ta nhấp một ngụm trà, ngoan ngoãn gật đầu. Thượng Quan Thập Nhị ngồi xuống ghế gỗ lê ở bên cạnh bàn, mở nắp hộp điểm tâm nhìn vào trong.
“Ngon không?”
“Không biết.” Ta hít hít mũi, lại nói thêm một câu: “Ngửi thì thấy thơm lắm.”
8
Giữa trưa, ánh nắng rực rỡ hắt qua mành cửa, bóng trúc in lên như ngọc vỡ. Ta ngồi đối diện với Thượng Quan Thập Nhị, cùng nhau từ tốn ăn điểm tâm.
Trong phòng rất yên tĩnh, ngoài tiếng gió thoảng qua thì chỉ còn tiếng y phục cọ sát. Ta cầm một miếng điểm tâm hình hoa đào cắn một miếng, hương ngọt lan khắp đầu lưỡi, không nhịn được mà bẻ một miếng đưa cho hắn.
“Huynh mau nếm thử đi, ngon lắm.”
Hắn hơi ngẩn ra, nhìn tay ta đưa tới, ngượng nghịu nghiêng người, há miệng cắn. Môi hắn vô tình chạm qua đầu ngón tay của ta, khiến tim ta bỗng rối loạn, mặt cũng nóng bừng, rụt tay lại không dám nhìn hắn.
Hắn không nhận ra tâm tư e thẹn của ta, trái lại còn đường hoàng nhón một miếng điểm tâm đưa ra trước mặt ta: “Có qua có lại, ta cũng đút cho nàng.”
Mặt ta càng đỏ hơn, người quân tử đứng đắn như hắn, sao lại khiến ta thấy như đang bị trêu chọc thế này? Tội lỗi thật.
Thượng Quan Thập Nhị thấy nét mặt ta rối rắm, liền bật cười, đưa tay tới gần hơn: “Ngon lắm đấy, không nếm thử sao?”
Miếng bánh chạm mép môi, ta đành phải há miệng.
“Thế nào?”
Ta nhai kỹ, nuốt xuống, thành thật đáp: “Không tệ.”
“Vậy là được rồi.” Hắn lại gắp một miếng khác đưa ta, ánh mắt sáng rỡ: “Nếm thử cái này nữa.”
Ta không nỡ từ chối lòng tốt của hắn, nhưng Thượng Quan Thập Nhị có vẻ đút đến nghiện rồi, gần hết hộp bánh vào bụng ta.
Tới lúc hắn đưa tay ra lần nữa, ta mới vội xua tay: “Không ăn nữa, không ăn nữa.”
Ánh mắt hắn chợt tối đi, im lặng hồi lâu.
“Có phải nàng chê ta không? Tay ta rất sạch.”
“Không không.” Ta vội xua tay phủ nhận, chỉ vào cái bụng tròn vo, xấu hổ nói: “Là ta no quá rồi.”
9
Nấn ná tới tận chiều muộn, ta vẫn chưa nghĩ ra cách mở lời bảo Thượng Quan Thập Nhị dọn về nhà. Đã thấy hắn dọn dẹp bàn, chuẩn bị rời đi, ta không thể chờ thêm nữa, bật dậy lao tới trước mặt hắn.
Thượng Quan Thập Nhị giật mình bởi hành động đột ngột, vội đỡ lấy ta, cúi người hỏi: “Sao thế? Cẩn thận trật chân đấy.”
Ta vò cái khăn trong tay, cúi đầu nhìn mũi giày: “Huynh dọn về nhà ở đi có được không?”
Tay hắn để trên vai của ta có chút khựng lại, rồi vang lên một tiếng cười nhẹ bên tai. Ta ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo của Thượng Quan Thập Nhị, với gương mặt dịu dàng. Hắn mỉm cười nắm tay ta, bước vào ánh hoàng hôn rực rỡ.
Hắn nói: “Về nhà thôi.”
10
Từ Đại Lý Tự về Thượng Quan phủ cũng không xa, ngồi xe ngựa chỉ chừng hai khắc. Nhưng Thượng Quan Thập Nhị lại bảo xe ngựa về trước, nói muốn dẫn ta cảm nhận nhân tình thế thái.
Buổi chiều không nóng như ban ngày, nhưng vẫn là mùa hè, hai bàn tay đan vào nhau cũng toát ra lớp mồ hôi mỏng, âm ẩm, dính dính.
“Thượng Quan Thập Nhị…” Phố xá đông đúc, tiếng rao ồn ào náo nhiệt khiến giọng của ta bị lấn át giữa dòng người. Ta đành dùng tay còn lại kéo tay áo của hắn.
Hắn dừng bước, cúi người hỏi khẽ: “Mệt rồi sao?”
“Không.” Ta ngẩng cằm, ra hiệu hắn cúi đầu: “Tay ta có vẻ bị quen tay quá rồi.”
Hắn ngẩn ra, rồi lập tức buông tay, ngượng ngùng gãi mũi. “Lỗi tại ta, do là ở đây quá đông người, lại không muốn bị lạc nhau nên mới cầm mãi không buông.”
Ta đảo mắt nhìn quanh, tuy người qua kẻ lại nhộn nhịp, nhưng hắn mặc quan phục, dân thường thấy đều sẽ né tránh, đi đường còn cách tận nửa trượng, làm gì có chuyện lạc nhau.
Thượng Quan Thập Nhị rõ ràng cũng nhận ra điều đó, ho nhẹ một tiếng, len lén nhìn sắc mặt ta. Trên trời mây đỏ rực như lửa, ta ngẩng đầu nhìn hắn, màu đỏ ấy dường như cũng nhuộm lên tai và cổ hắn.
Lòng ta mềm nhũn, bước lên ôm lấy cánh tay trái của hắn bằng cả hai tay: “Vậy thế này đi, vừa không nóng, lại chẳng sợ bị lạc.”
“Được.” Hắn giãn mày, như trút được gánh nặng, bước chân cũng chậm lại mấy phần, đi sóng vai cùng ta.
Qua khu chợ, rẽ vào con hẻm, bảng hiệu Thượng Quan phủ đã thấp thoáng hiện ra. Ta khoác tay hắn, vẫn còn lưu luyến vẫy vẫy tay áo của hắn: “Kẹo hồ lô ngon thật đấy, kẹo mạch nha cũng ngon, cái người phun lửa kia cũng giỏi ghê, ta còn muốn xem lại lần nữa.”
Thượng Quan Thập Nhị mỉm cười nhìn ta, ánh mắt dịu dàng: “Chỉ cần nàng thích, ta sẽ cùng nàng đi lần nữa.”
“Thật không?”
“Thật.”