Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Chiến thắng không mang lại cảm giác ngọt ngào như tôi tưởng. để lại một khoảng trống 허전. Sau khi sự hỗn loạn ở buổi họp báo kết thúc, tôi và Mặc Cảnh Thâm ngồi trong xe, im lặng phố trôi đi ngoài sổ.

Điện thoại anh ta reo lên. Là luật sư. “Mặc tổng, Tần Gia muốn nói chuyện. Cô ta nói có thể cung cấp một cái tên, để đổi lấy sự khoan hồng.”

Mười lăm phút sau, chúng tôi đứng trong một phòng thẩm vấn riêng của Mặc thị, Tần Gia một tấm kính một chiều. Cô ta không còn vẻ kiêu ngạo, chỉ còn lại sự hoảng loạn và mệt mỏi.

“Tôi không tự mình làm được tất cả,” cô ta nói, giọng run rẩy. “Có người đã tìm tôi. Người đó đưa cho tôi bằng chứng ADN, dạy tôi cách tiếp cận Triệu Kỳ, cung cấp cho tôi những thông tin ban đầu. Người đó nói… chỉ cần tôi làm theo, tôi sẽ có lại mọi thứ về mình.”

“Người đó là ai?” Giọng Mặc Cảnh Thâm bộ đàm lạnh như băng.

Tần Gia hít một hơi . “Là Mặc . Chú của anh.”

Cả người Mặc Cảnh Thâm cứng lại. Mặc , người chú mà anh ta luôn kính trọng, người đã kề vai sát bên ba anh ta những ngày đầu lập nghiệp, người đã tự tay điều tra vụ tai nạn của Mặc Cảnh Du và là người đầu tiên khẳng định Tần gia có tội.

Mọi mảnh ghép đột nhiên khớp vào nhau một cách khủng khiếp.

Cuộc đối chất diễn ra ngay sau đó. Khi Mặc được đưa vào, thấy Tần Gia và những bằng chứng không thể chối cãi mà Mặc Cảnh Thâm tung ra, vẻ mặt ôn hòa của ông ta cùng cũng sụp đổ.

“Tại sao?” Mặc Cảnh Thâm gằn lên từng tiếng, nỗi đau khổ và sự phẫn nộ hiện rõ trong mắt anh ta.

“Tại sao ư?” Mặc một cách điên dại. “Bởi vì Mặc gia đáng lẽ là của tao! Cảnh Du quá tài giỏi, quá được lòng người. Nếu còn sống, tao sẽ không bao giờ có cơ hội. Tao chỉ muốn bị thương, mất đi năng lực kế vị, ai ngờ xe lại mất phanh . Tần gia chỉ là một con tốt thí hoàn hảo để che đậy mọi thứ!”

Sau khi Mặc bị áp giải đi, Mặc Cảnh Thâm đứng một mình trong căn phòng trống. Cả thế giới của anh ta, được xây dựng sự thù hận suốt nhiều năm , đã tan tro bụi. Mục tiêu sống của anh ta, lẽ của anh ta, tất cả đều là một trò lừa dối được dàn dựng bởi chính người thân của mình. Anh ta ngồi sụp xuống ghế, tay ôm lấy đầu, bờ vai vững chãi ấy lần đầu tiên run lên.

Anh ta không còn là vị tổng tài lạnh lùng nữa. Anh ta chỉ là một người đàn ông đã mất đi anh trai mình một lần nữa.

Tôi nhẹ nhàng mở vào.

Tôi không nói một lời an ủi sáo rỗng nào. Tôi chỉ bên cạnh, ngồi xuống sàn nhà, tựa đầu vào đầu gối anh ta. tôi nắm lấy bàn tay đang siết chặt của anh ta, đan những ngón tay của mình vào.

Anh ta ngẩng đầu lên, trong đôi mắt thẳm ấy là cả một biển hồ đau thương. Anh ta không nói gì, chỉ siết chặt lấy tay tôi, như người chết đuối vớ được phao cứu sinh duy nhất.

Chúng tôi cứ ngồi như vậy, trong sự im lặng tuyệt đối, cho khi những tia nắng đầu tiên của bình minh chiếu khe . Cơn ác mộng đã . Sự dù đau đớn, nhưng cùng cũng đã được phơi bày.

Vài tuần sau khi sự được phơi bày, Mặc Cảnh Thâm đã thực hiện lời hứa của mình. Anh dùng toàn bộ sức mạnh truyền thông của Mặc thị để công khai minh oan cho Tần gia, trả lại cho họ sự trong sạch đã bị đánh cắp. Cơn bão dường như đã , chỉ còn lại bầu trời trong xanh và sự bình yên lạ.

Một buổi chiều tuần, anh nói muốn đưa tôi một nơi. Anh không nói là đâu, chỉ mỉm bí ẩn. xe rời xa phố ồn ào, đi về phía những vùng ngoại ô yên tĩnh.

, tôi thấy .

Cả một biển hoa màu tím biếc trải dài tận chân trời, gợn sóng dưới ánh nắng vàng như mật của hoàng . Không khí ngập tràn hương thơm ngọt ngào, thanh khiết của hoa oải hương. Tôi choáng ngợp, không thốt nên lời.

đồng cung cấp nguyên liệu chính cho ‘Dạ Khúc’,” Mặc Cảnh Thâm nói nhỏ bên tai tôi khi chúng tôi đi giữa những luống hoa. “Anh đã mua lại toàn bộ nơi này.”

Tôi ngạc nhiên anh. Anh mỉm , một nụ ấm áp hiếm hoi. “Anh muốn linh hồn của kiệt tác đầu tiên của được bảo vệ trọn vẹn.”

Chúng tôi đi trung tâm của đồng. Anh đột nhiên dừng lại, quay người đối diện với tôi. Ánh hoàng nhuộm lên gương mặt anh một màu sắc dịu dàng không thực. Đôi mắt anh tôi, không còn sự lạnh lẽo hay chiếm đoạt, chỉ còn tình yêu đậm, chân và có cả một chút hồi hộp.

Anh không lấy ra một hộp nhung. Thay vào đó, thứ anh cầm trong tay là một lọ hoa bằng pha lê trong suốt, được thiết kế tinh xảo. thân lọ chỉ khắc vỏn vẹn chữ: “Uyển Nhi”.

Trái tim tôi như ngừng đập.

“Anh đã dành vài tuần trong phòng lab,” anh nói, giọng nói khàn đi vì xúc động. “Để tạo ra mùi hương này. Nốt hương đầu là sự rạng rỡ của cam Bergamot, giống như vậy, luôn mạnh mẽ và tỏa sáng. Nốt hương giữa là hoa hồng tháng Năm, ấm áp và dịu dàng. Và nốt hương …”

Anh hít một hơi . “Nốt hương là tất cả những gì về anh. Là gỗ đàn hương, là da , là sự vững chãi. Anh gọi là ‘Cảnh Thâm’.”

, anh quỳ một gối xuống giữa đồng hoa oải hương. Anh không cầm nhẫn, mà nâng chai hoa lên, như thể đó là báu vật quý giá nhất đời.

“Mùi hương này không trọn vẹn nếu thiếu . Tần Uyển Nhi, có đồng ý để cả đời này, chúng ta hòa quyện làm một không?”

mắt tôi trào ra. Những giọt mắt của hạnh phúc. Tôi không thể nói được lời nào, chỉ gật đầu trong tiếng nấc.

Anh đứng dậy, nhẹ nhàng lau mắt cho tôi. Thay vì đeo nhẫn, anh cầm lấy cổ tay tôi, xịt một làn sương mỏng manh chai hoa lên đó. Một mùi hương tuyệt đẹp, vừa quen vừa mới lạ, một sự hòa quyện hoàn hảo của cả chúng tôi, bao bọc lấy không gian.

anh kéo tôi vào lòng và tôi, một nụ , dịu dàng và đầy hứa hẹn, giữa biển hoa oải hương màu tím biếc và ánh hoàng rực rỡ.

Ba năm sau.

Ánh nắng chiều xuyên ô kính lớn của phòng làm việc, nhảy múa những bản phác thảo công thức hoa mới của tôi. Thương hiệu UN Parfums của tôi giờ đã có một vị trí vững chắc bản đồ mùi hương thế giới. Tôi không còn là một thiên kim giả mạo, cũng không một thực tập sinh. Tôi là Tần Uyển Nhi, một nghệ sĩ mùi hương.

khẽ mở. Mặc Cảnh Thâm vào, tay bế một bé gái đang ngái ngủ, theo sau là một cậu bé lẫm chẫm chạy tới ôm chân tôi. “Mẹ ơi,” cậu bé gọi.

Anh mỉm , nụ giờ không còn chút băng giá nào. Sau khi Mặc và Tần Gia trả giá trước pháp luật, anh đã dần lùi về hậu trường, giao lại phần lớn việc điều hành Mặc thị cho cấp dưới để dành thời gian cho gia đình, và để trở hậu phương vững chắc nhất cho sự nghiệp của tôi.

“Cặp song sinh nhớ ,” anh nói, nhẹ nhàng đặt con gái vào lòng tôi.

Tôi hít hà mùi sữa thơm tóc con, lòng ngập tràn một sự bình yên chưa từng có. Quá khứ đã lùi xa, chỉ còn lại hiện tại ấm áp này.

Tối hôm đó, sau khi thiên thần nhỏ đã say ngủ, tôi đứng trước gương, chải mái tóc dài. Mặc Cảnh Thâm tới phía sau, vòng tay ôm lấy eo tôi. Anh tựa cằm lên vai tôi, hình ảnh phản chiếu của chúng tôi trong gương.

“Đã lâu chúng ta không chơi một trò chơi,” anh thì thầm, hơi thở ấm nóng phả vào cổ tôi.

Anh đột nhiên dùng tay che mắt tôi lại. “Đoán xem trong tay anh có gì?”

Tôi bật , nhận ra trò chơi quen . “Lần này là mùi hương gì , Mặc tổng?”

Anh không trả lời, chỉ với lấy cà vạt lụa giường và nhẹ nhàng bịt mắt tôi lại. Bóng tối quen ùa về, nhưng lần này, không đáng sợ, mà lại đầy mong chờ và tin tưởng.

“Một mùi hương mới, chỉ dành cho .”

Tôi cảm nhận được anh đang xịt một làn sương lên cổ tay mình. Tôi đưa lên mũi ngửi. Mùi hương của hoa huệ trắng tinh khôi, quyện với một chút hương rượu rum nồng nàn. Say đắm và quyến rũ.

“Vẫn còn,” anh nói nhỏ.

Anh kéo tôi lại gần, và tôi cảm nhận được mùi hương ấy đang tỏa ra sau vành tai anh. Tôi rướn người, đôi môi gần như chạm vào làn da anh để cảm nhận trọn vẹn hơn. Nhưng lần này, tôi không còn rụt rè. Tôi mạnh dạn lướt nhẹ môi mình lên đó, và nghe thấy tiếng anh hít vào một hơi .

“Và nơi cùng…”

Anh nắm lấy tay tôi, đặt lên lồng ngực rắn chắc của mình. “.”

Tôi cúi đầu, áp má lên vòm ngực ấy. Mùi hương nồng nàn hòa quyện với mùi hương cơ thể quen của anh, tạo một bản giao hưởng độc nhất. Tôi không cần đoán nữa. Mùi hương này chính là tình yêu của anh.

Anh tháo dải lụa ra. Trong đôi mắt anh là cả một trời sao đam mê. Anh cúi xuống, chiếm lấy môi tôi. “Bài kiểm tra này, đã đỗ rất lâu , Tần Uyển Nhi.”

Tôi đã từng mất đi cả một thế giới giả tạo. Nhưng giờ , tôi nhận ra, vũ trụ của tôi thực ra chỉ gói gọn trong vòng tay của người đàn ông này. Một bản giao hưởng vĩnh cửu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương