Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2
Vũ Văn Nghiễn không hề hay biết, ta đã không còn là Trường Ninh Quận chúa của ngày xưa nữa.
Ba ngày trước, Trường Ninh bắt gặp Vương gia và Trà Trà lén lút tư tình. Đang lúc đau lòng, lại gặp đêm tối mịt mù, nàng trượt chân rơi xuống nước. Khi bò lên được thì người đó đã là ta rồi.
Ta bỏ lại một sảnh đầy khách khứa, xoay người rời khỏi.
Nghiệp do Vũ Văn Nghiễn gây ra, cứ để hắn tự mình gánh lấy.
Ta vốn là kẻ đã chết ở hiện thế, nay được sống lại một lần, ấy là ân huệ của trời cao. Đã vậy, ta muốn sống một cách tùy tâm tùy ý.
Vương phủ quả thực quá rộng lớn, ta né tránh đám hạ nhân, cố tình rẽ vào một con đường nhỏ hẹp và quanh co.
Khi đi ngang qua giả sơn, sau lưng lại vang lên một giọng nói:
“Không thành thân nữa sao?”
Ta quay đầu nhìn lại, thấy một nam tử dung mạo xuất chúng.
Gió thổi tung mái tóc dài được buộc gọn của hắn, đôi mắt khẽ cong lên theo nụ cười, nhưng giọng điệu mang theo ý trêu chọc ấy lại khiến tim ta bất chợt đập lỡ một nhịp.
Hắn nhẹ nhàng nhướng đôi mày thanh tú.
Ta giật mình nhận ra bản thân thất thố, vội vàng lục lọi trí óc để tìm kiếm thân phận của người này. Xét theo ngữ khí quen thuộc như vậy, có lẽ hắn với Trường Ninh không hề xa lạ.
“Không nhớ ta là ai sao?”
Ta thuận theo lời hắn, khẽ gật đầu thăm dò.
Hắn bật cười:
“Vậy cũng tốt. Hôm nay ta chẳng là ai cả, chỉ là một kẻ tới cướp hôn mà thôi.”