Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta nhắm mắt, không rõ đã qua bao lâu, thấy không thể nằm tiếp được nữa.
Đang định cất lời, đột nhiên người bên cạnh bất ngờ trở mình đè lên ta.
Đôi mắt Tam Hoàng tử trầm xuống, giọng khàn đặc, không cho phép khước từ:
“Thêm một lần nữa.”
05
Sau khi động phòng cùng Tam Hoàng tử, rất lâu ta không gặp lại ngài.
Lâu đến mức ta gần như quên mất mình đã thành người đã có chồng.
Qua chuyện ấy, danh hiệu Thiên Sát Tai Tinh của ta lan truyền khắp nơi.
Thật tức cười, chẳng còn ai dám trêu chọc ta.
Ta sống những ngày an nhàn như kẻ ăn không ngồi rồi.
Cho đến khi Hoàng hậu triệu Tam Hoàng tử và ta nhập cung hàn huyên.
Trên xe ngựa.
Tam Hoàng tử dặn ta: “Gặp Mẫu hậu, nàng hãy đứng sau ta.”
“Đừng ngẩng đầu, cũng chớ tự ý đáp lời.”
Ta gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Tam Hoàng tử bảo mọi người lui ra, rồi kiên nhẫn giải thích với ta trên xe.
Sau khi tiên hoàng băng hà, lẽ ra Thái tử kế thừa đại thống.
Nhưng Hoàng hậu giữ chặt triều chính, không muốn buông quyền, ngai vị thiên tử chỉ còn danh nghĩa mà mất thực quyền nên vẫn còn bỏ trống.
Hoàng hậu không biết tìm đâu ra di chiếu của tiên đế, nói là “khảo tra.”
Bà ta cưỡng ép triều thần, trở thành Hoàng hậu nắm quyền.
Đúng như ta đoán, Thái tử không phải do Hoàng hậu sinh ra.
Còn Tam Hoàng tử, xác thực là cốt nhục của Hoàng hậu.
Trong triều, người được ủng hộ nhiều nhất cũng chỉ có hai vị này.
Hèn chi Thái tử nghĩ trăm phương nghìn kế đẩy ta vào phủ Tam Hoàng tử.
Vừa nghĩ, ta vừa khẽ nghiêng đầu ngắm trộm Tam Hoàng tử.
Sao trước đây không để ý, ngài trông cũng khá khôi ngô.
06
Trong chớp mắt, hai người chúng ta đã tới trước cửa Từ Ninh Cung.
Ta cúi đầu, dùng khóe mắt quan sát vị nữ nhân đang nắm quyền kia.
Bà ta trông không quá già, cũng chẳng còn trẻ, chừng ngoài ba mươi.
Vẫn còn rất mực diễm lệ.
Bà khoác lễ phục Hoàng hậu, ngồi uy nghi trên tháp, quý giá vô cùng.
Bà đầu tiên ân cần răn dạy ta, muốn ta dưỡng thân cho tốt, sớm ngày vì Tam Hoàng tử khai chi tán diệp.
Ta ít lời, chỉ gật đầu liên tục.
Hoàng hậu thấy ta không nhiều lời, liền nhắc chuyện ngôi Hoàng phi còn để trống, rồi nhắc đến vị quý nữ nhà ai vừa đến tuổi cập kê.
Tam Hoàng tử chẳng thèm đáp, vờ như không nghe.
Hoàng hậu tức giận thấy rõ.
Vậy nên lại đổi giọng, nhắc đến chiến sự Tây Bắc.
Hung Nô thường xuyên quấy phá biên cảnh, muốn đưa Ngũ Công chúa vừa đến tuổi cập kê đi hòa thân.
Ta cúi đầu, nghe Tam Hoàng tử vỗ bàn mà đứng dậy:
“Bọn Hung Nô ở Tây Bắc, có gì đáng sợ!”
“Nếu mẫu hậu lo lắng như thế, nhi thần nguyện tự mình chinh phạt Tây Bắc.”
“Há để đến mức bắt Ngũ muội phải đi hòa thân!”
Sắc mặt Hoàng hậu rất khó coi, cuối cùng cũng đành ưng thuận.
Tam Hoàng tử lúc rời khỏi cung thì mặt mày vẫn âm trầm, kéo ta đi thật nhanh.
Ai ngờ vừa ra khỏi cung, đã thấy mười mấy vị ngự y nối đuôi vội vã chạy về phía Từ Ninh Cung.
Ám vệ của Tam Hoàng tử từ trên cây nhảy xuống, khom người bẩm:
“Điện hạ, nghe nói người vừa rời Từ Ninh Cung thì Hoàng hậu đột nhiên phát bệnh lạ…”
“Bụng đau dữ dội không ngừng, thật là kỳ quái…”
Tam Hoàng tử nghiêng đầu liếc ta đầy ngờ vực.
Ta: “?”
Ta thật sự không làm gì hết mà!
07
Tối trước ngày xuất binh Tây Bắc, Tam Hoàng tử lại ghé phòng ta.
Vẫn là môi lưỡi quấn quýt.
Nhưng dường như không đau đớn như trước.
Thậm chí còn có chút thoải mái… và… dễ chịu?
Sau khi ngài rời đi, ta bắt đầu trông mong đêm ân ái cùng ngài.
Ta vui vẻ ở trong phủ chờ ngài khải hoàn.
Ba tháng sau, ngài đại thắng Hung Nô.
Ngày ngài khải hoàn, lại không phải chỉ một người trở về.
Phía sau ngài là một cỗ xe ngựa kim bích ngọc bao.
Trong xe là nữ tử đội lụa là châu ngọc, cười duyên dáng đoan trang.
Ta chán nản về phủ.
Trong phủ đã giăng đèn kết hoa, vô cùng rộn ràng.
Đêm ấy, Tam Hoàng tử lại thêm một lần thành thân.
Tam Hoàng tử đại thắng Hung Nô, vị nữ tử kia chính là công chúa Bích Linh của Đại Hạ Hung Nô.
Tên là Đô Lan, đến để hòa thân.
Bảo toàn Ngũ Công chúa, nhưng không giữ được Tam Hoàng tử.
Ta buồn bã ngồi trong viện, nhìn dải lụa đỏ treo khắp nơi, thở dài một tiếng.
Hoàng tử mà, tam thê tứ thiếp là lẽ thường.
Ta tự nhủ như thế, chốc lát liền nguôi ngoai.
Đêm dần về khuya, ta thổi tắt đèn, yên giấc.
Một lúc sau, ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa rả rích.
Chẳng rõ đã qua bao lâu, ta bị đánh thức bởi tiếng ồn ào.
Tiếng bước chân, tiếng la hét, phủ đệ rối loạn cả lên.
Ta gọi thị nữ hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Thị nữ hoảng hốt, ấp a ấp úng:
“Trắc… trắc phi nương nương, vừa rồi Tam Hoàng tử tiễn khách xong, mới vào phòng của Lan trắc phi…”
“Liền thấy một tia thiên lôi giáng xuống, đánh trúng dải lụa đỏ trên mái hiên, lửa bốc lên…”
“Bây giờ cả phủ đều đang dồn sức dập lửa…”
08
Dải lụa đỏ phủ khắp mọi mái hiên trong phủ.
Chỗ nào bén lửa, chỗ ấy bốc cháy.
Vừa dập tắt được một nơi, chỗ khác lại bùng lên.
Cả phủ bận rộn dập lửa suốt một đêm.
Ta chột dạ vô cùng, một đêm không dám chợp mắt.
Sáng sớm hôm sau, Tam Hoàng tử liền sai người gọi ta đến.
Ngài vẫn khoác hỷ phục hôm qua, từ xa nhìn lại, một màu đỏ rực.
Ba tháng không gặp, trông ngài gầy đi đôi chút.
Ta cúi đầu hành lễ, dùng khóe mắt lén ngó ngài.
Hỷ phục sao lại tả tơi như vậy.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy gương mặt Tam Hoàng tử lem luốc, chỗ đen chỗ trắng, mặt mày sa sầm.
“Điện hạ làm sao thế này.”
Tam Hoàng tử liếc ta, thở dài bất lực.
“Sao hả, lửa đêm qua đủ lớn chưa?”
Ta nhất thời oan ức không bề biện minh.
“Hả. Không, ta nào có châm thêm lửa… á…”
Tam Hoàng tử nghe xong không nói gì, chỉ phất tay cho gia nhân lui hết.
Ta đứng im một chỗ, trong lòng thấp thỏm.
Chợt thấy Tam Hoàng tử vẫy tay bảo ta lại gần.
“Thôi bỏ đi.”
Sao có thể nói bỏ là bỏ được.
Ta lại càng sốt ruột, vội tiến lên, nắm ống tay áo ngài giải thích liên hồi.
Nói rằng hôm qua ta quả thực có đứng ngó sang viện bọn họ một lúc, sau đó thì sớm quay vào phòng.
Nói rằng ta có buồn, nhưng cũng nhanh chóng tự an ủi bản thân.
Nói với bản thân rằng hoàng tử mà, có tam thê tứ thiếp cũng là chuyện thường.
Nói khi phủ bốc cháy ta đã ngủ mất rồi, thật sự không can hệ gì đến ta.
Dứt lời, ta quỳ xuống, sấp mình dưới đất.
“Điện hạ, ta thật không có đố kỵ với Lan trắc phi.”
“Cùng lắm… chỉ hơi tỵ nạnh chút thôi.”
Ta cúi đầu, chờ Tam Hoàng tử cất tiếng.
Đợi một lúc lâu vẫn chẳng nghe ngài hồi đáp.
Ta tò mò ngẩng đầu, chợt chạm phải ánh mắt trầm tĩnh của Tam Hoàng tử.
Ngài chống cằm nhìn ta, khẽ bật cười.
Đột ngột, ta cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng.
Đến khi định thần, ta đã bị ngài kéo vào trong lòng.
Tam Hoàng tử ôm chặt lấy ta, khẽ vuốt ve gò má.
“Ba tháng không gặp, sao nàng lại có vẻ nặng hơn thế.”
Ta ngượng chín mặt.
Ngày ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, chẳng nặng sao được.
Ta không đáp, bèn nghe Tam Hoàng tử lại nói:
“Ta với Lan trắc phi không như nàng nghĩ.”
“Nàng ấy chí lớn cao xa, nói này chẳng thể níu chân nàng.”
Hả.
Không lẽ Tam Hoàng tử còn si tình đơn phương.
Ta nghi hoặc nhìn ngài.
Tam Hoàng tử cười: “Tin hay không, gặp nàng ấy rồi nàng sẽ tự hiểu.”
“Còn nữa, sau này đừng gọi ta là Điện hạ.”
“Hãy gọi ta Tử Yến.”