Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đó là biểu tự của Tam Hoàng tử ư.
Ta có tư cách xưng hô vậy sao.
Ta ngập ngừng hồi lâu, rốt cuộc vẫn cất lời: “Tử Yến.”
Tam Hoàng tử vòng tay qua eo ta, tỏ vẻ hài lòng.
“Không tệ. Từ nay ta gọi nàng là Vãn Vãn.”
Tam Hoàng tử vậy mà biết tên ta.
Ta vô cùng ngạc nhiên.
Ngài thấy thế khẽ nhướn mày:
“Sao, nàng tưởng ta đến tên trắc phi của mình cũng chẳng biết ư.”
“Khương Thính Vãn, có phải nàng coi phu quân mình là kẻ vô dụng hay chăng.”
09
Tam Hoàng tử giữ chặt không cho ta chạy, bảo ta ở lại phòng ngài hàn huyên nửa ngày.
Đến bữa tối, ngài cho gọi cả Lan trắc phi cùng đến.
Vừa gặp Lan trắc phi, ta liền biết Tam Hoàng tử không nói dối.
Lan trắc phi vóc dáng cao ráo, ngũ quan đoan chính, phảng phất nét anh khí.
Thân hình không hề giống các tiểu thư e ấp ở Trường An, lưng nàng thẳng tắp, tư thế vừa nghiêm trang vừa khỏe khoắn.
Khi đứng trước Tam Hoàng tử, nàng không hề tỏ vẻ bề dưới, nhìn ngài bằng ánh mắt vô cùng ngay thẳng và tự nhiên.
Chẳng khác nào cấp trên với cấp dưới.
Cứ như giây tiếp theo, nàng sẽ báo cáo công việc với Tam Hoàng tử vậy.
Nàng hành lễ với Tam Hoàng tử, rồi nhìn ta rất lâu.
“Đây hẳn là Vãn trắc phi trong lời của Tam Hoàng tử nhỉ.”
Ta thoáng căng thẳng.
Giây sau, Lan trắc phi vươn tay xoa nhẹ mái tóc ta.
“Vãn trắc phi… thật giống muội muội của ta.”
Khóe môi nàng ẩn hiện nụ cười, mà ánh mắt lại phảng phất u buồn.
Ta đờ người, không biết đáp thế nào.
Tam Hoàng tử khẽ hắng giọng: “Dùng bữa thôi, kẻo nguội mất.”
Cuối cùng cũng được ăn cơm.
Ta không khách khí ngồi xuống, túm lấy đùi gà mà xé.
Ăn được một lúc, chợt nghe Tam Hoàng tử nói với Lan trắc phi:
“Dùng xong bữa, Cô đêm nay sẽ sang viện nàng.”
Động tác của ta khựng lại một chút.
Tam Hoàng tử tiếp lời:
“Dù gì cũng phải tỏ vẻ một chút.”
Lan trắc phi cũng dừng tay chốc lát.
“Điện hạ, ngài vừa xuất chinh ba tháng, ngày mai cần sớm đến quân doanh để điểm binh.”
“Cần siêng năng gắng sức, không thể lười biếng. Hôm nay cứ nghỉ sớm đi.”
Chả trách Tam Hoàng tử bảo ta gặp nàng liền rõ.
Đây đâu phải lấy vợ.
Rõ ràng rước về một vị mẫu thân.
Ta cúi đầu, âm thầm mừng thầm.
Vậy mà Lan trắc phi lại cất lời:
“Sau bữa tối, Vãn trắc phi hãy sang phòng ta.”
“Điện hạ còn việc lớn, quyết không thể buông lỏng.”
Buồn cười thật.
Cũng có ngày Tam Hoàng tử bị người quản chặt như vậy.
Ta vừa cúi đầu ăn, vừa lén liếc sang.
Tam Hoàng tử mặt mày cau có, nhìn mà buồn cười.
Ta khoái chí cười thầm trong bụng.
10
Nhưng chẳng cười được bao lâu, ta đã méo mặt.
Lan trắc phi đưa ta về phòng nàng, câu đầu tiên hỏi:
“Nàng biết xem sổ sách không.”
Ta lắc đầu: “Ta không.”
Nàng lại hỏi: “Nàng từng quản gia chưa.”
Ta đáp nhỏ: “Chưa từng.”
Nàng thở dài, vẻ mặt đầy khó hiểu:
“Nàng tuy là thứ nữ hầu phủ, nhưng ít nhiều cũng phải nghe qua việc quản lý sổ sách trong nhà chứ…”
Ta đành kể rõ:
“Vì ai ai cũng bảo ta là Thiên Sát Tai Tinh, e rằng…”
“Sợ ta hại cả nhà sụp đổ.”
Lan trắc phi bật cười: “Ta có nghe Tam Hoàng tử nói qua.”
“Nhưng mấy chuyện trâu bò thần quỷ ấy, ta chẳng tin.”
Nàng nghiêm giọng:
“Từ nay mỗi ngày nàng đến đây. Việc quản gia sớm muộn gì nàng cũng phải biết.”
Trong lòng ta khổ sở, nhưng cũng thấy nàng nói không sai.
Từ nhỏ trong nhà không ai chịu dạy, giờ có người sẵn sàng chỉ bảo, quả là may mắn của ta.
Thế là ta phấn chấn tinh thần, chuyên tâm học Lan trắc phi “giảng dạy.”
Nhưng chưa qua nửa canh giờ, mọi chuyện liền trở nên lạ lùng.
Trước tiên, có người hầu bưng trà vào lỡ tay làm đổ.
Nước trà dội ướt hết sách vở chúng ta để trên bàn.
Lan trắc phi khoát tay: “Không sao, chúng ta cứ tạm không dùng sách.”
Chẳng được bao lâu, một trận gió lạ thổi qua, thổi tắt toàn bộ nến trong phòng.
…
Ta chẳng trông thấy Lan trắc phi đâu, chỉ nghe giọng nàng cứng ngắc:
“Lấy cây nến trường minh mà ta mang đến đây.”
Người hầu nhanh nhẹn đi lấy, nhưng kỳ lạ là không tìm thấy hộp đánh lửa.
Một cái cũng không.
Trong ánh trăng lờ mờ, sắc mặt Lan trắc phi tối đen như than.
Ta rụt rè lên tiếng:
“Lan trắc phi, không thì hôm nay…”
“Chúng ta dừng ở đây nhé.”
11
Ra khỏi phòng Lan trắc phi, đã sang canh Tý.
Gió cuối thu mang theo hơi lạnh, làm đầu óc ta tỉnh táo đôi phần.
Vừa gặp Lan trắc phi, ta đã biết nàng không giống ta.
Ở chung nửa ngày, ta càng thêm chắc chắn.
Tham vọng của nàng tuyệt đối không chỉ gói gọn trong danh phận vương phi của ai đó.
Nàng nói, nữ tử không nên dừng bước trong khuê phòng.
Nàng nói, vũ khí của nữ tử không chỉ là nữ huấn nữ tắc.
Nàng nói, nữ tử cũng có thể vẫy vùng một phương trời rộng lớn.
Ta ngẫm nghĩ mãi, đến khi quay về phòng.
Ta cho tất cả lui ra, tự mình tắm rửa rồi lên giường, lòng vẫn nặng nề.
Từ bé đến giờ, hễ ta định nỗ lực vươn lên, luôn xảy ra mấy chuyện xúi quẩy chẳng hiểu vì sao.
Ta bất giác chắp tay khấn:
“Van xin, cho ta một cơ hội cải tà quy chính.”
Đột nhiên, bên cạnh có tiếng động, xen lẫn tiếng cười khúc khích của Tam Hoàng tử.
Ngài choàng tay kéo ta vào ngực: “Nàng định cải tà quy chính thế nào.”
Ta giật bắn, đấm ngài mấy cái.
“Sao chàng ở đây.”
Tam Hoàng tử ấm ức:
“Hai người ở chỗ Đô Lan làm gì mà giờ này mới về.”
“Vãn Vãn, ta đợi nàng suốt một canh giờ.”
Ta bèn kể hết những chuyện tối nay ở phòng Lan trắc phi.
Tam Hoàng tử vừa nghe vừa cười, lấy ngón trỏ chạm trán ta, cười bảo:
“Đúng là tiểu tai tinh.”
Ta hầm hừ nói: “Chàng cưới tai tinh về, sợ không.”
Tam Hoàng tử khẽ cười: “Bản mệnh ta cứng rắn, chẳng sợ đâu.”
Ta không thèm để ý, chuyển đề tài sang chuyện của Lan trắc phi.
Ngài đặt bàn tay ấm áp lên lưng ta.
Nghe ta nói xong, Tam Hoàng tử mới bảo:
“Dù Đô Lan đến để hòa thân, nhưng ta và nàng ấy đã sớm có thỏa thuận quân tử.”
“Nàng ấy lấy ta chỉ là kế tạm thời, sớm muộn gì nàng ấy cũng quay về Hung Nô.”
Quay về Hung Nô ư.
Đi kiểu gì.
Ta định hỏi kỹ hơn, nhưng Tam Hoàng tử lại tiếp:
“Vậy nên cho dù hôm ấy nàng không bày trò, ta với nàng ấy cũng chẳng xảy ra chuyện gì.”
Bày trò gì chứ.
Ngài thật coi ta như là kẻ xấu như vậy sao.
Ta nổi đóa đẩy ngài ra, ngài lại ôm càng chặt.
Tam Hoàng tử có vẻ tâm trạng rất tốt, cười khẽ, rồi đặt môi hôn ta.
Tiếng cười của ngài trầm ấm, quấn quýt, sắc mặt thanh lãnh mà bá đạo vây chặt khiến ta không sao động đậy.
Ta chẳng còn chút sức lực nào.
12
Từ sau khi dẹp loạn Hung Nô, Tam Hoàng tử rất lâu không hề dẫn binh xuất chinh.
Thỉnh thoảng có mấy nơi biên cảnh bạo loạn, ngài cũng chỉ phái thủ hạ đi giải quyết.
Tóm lại, ngài không rời xa kinh thành.
Ngoài phố dần râm ran tin Tướng quân Long Tương thành thân xong thì “an phận.”
Thi thoảng ta cũng ghé tai nói nhỏ:
“Chàng không định giải thích với họ sao.”
Tam Hoàng tử chỉ uể oải nhìn ta:
“Giải thích gì chứ.”
“Họ nói đúng cả mà.”
Ta đành bó tay, thôi mặc kệ vậy.