Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

chui phòng giam của tôi, rơi xuống đất, mở ra.

Trên đó hiện lên mấy chữ to đùng:

【Tối nay, chúng tôi sẽ giúp cô vượt ngục.】

Tôi sững người.

bị điên à?

Ai bảo muốn trốn chứ?!

Tôi càng càng buồn cười, nhưng ngẫm nghĩ một lúc, tôi nghiêm túc cầm bút viết trả lời:

【Giờ Tý gặp nhau, không gặp không về!】

Con người giấy nhận được hồi âm, lập tức đứng dậy, rồi men theo tường quay lại chưa có gì xảy ra.

Còn tôi thì… giao hai quỷ đứng gác, rồi trèo lên giường, nằm nghiêng một là ngủ luôn.

Dù gì giờ này ở nhân gian vẫn đang là đêm khuya giờ, ngủ là đúng bài rồi!

cơn mơ màng, tôi hình nghe tiếng đập song sắt.

Gấp gáp, giận dữ, sốt ruột…

! Tỉnh dậy đi… …”

Tôi trở mình, kéo chăn trùm kín ngủ tiếp.

Đến lúc tỉnh lại thì trời sáng.

Hai quỷ đang ngồi xổm chơi cờ caro trên nền đất.

nữ quỷ vừa nối được một hàng năm quân, liền hớn hở nhảy cẫng lên!

“Yeahhh!”

Quay một vòng, cúi người tặng cho quỷ em trai một làm ngửa cả ra sau!

“Á á! Em không phục đấu lại đi!”

Đang chơi thì tôi bỗng con người giấy đêm qua lại lén lút bò mé tường.

vừa chui phòng giam thì khẽ rung lên, rồi… bốc cháy!

Khói tro lượn lờ giữa không trung, ngưng tụ lại thành một khuôn người.

“Tam ca?”

Giọng tôi hơi cao.

Kỳ: “Đừng có gọi tôi là Tam ca!”

trừng mắt tôi, tức đến tím nhưng vẫn cố kìm giọng:

! hẹn giờ Tý vượt ngục, vì người của tôi tới rồi mà cô không nhúc nhích?!”

Tôi lật mình, ngồi dậy gãi :

“À… vụ đó hả?”

Tôi bỗng bừng tỉnh ngộ, thở dài não nề:

“Không phải tôi không phối hợp… mà là do cơ tôi… gặp chút trục trặc.”

“Cơ cô?”

Sắc Kỳ biến đổi.

Trước khi tôi mở ra cánh cửa cho bọn rút quân, tuyệt đối không cho phép tôi xảy ra chuyện.

“Cơ cô rốt cuộc làm ?”

Tôi nghiêm túc :

“Dạo này tôi phát hiện… sức khỏe có vấn đề, cụ là… không thức khuya được nữa.”

Kỳ đơ người:

“Không… không thức khuya được nên… cô…”

“Nên tôi ngủ mất rồi.”

【KENG!!】

Không khí đông cứng lại ngay tức khắc.

Cảm giác áp suất xung quanh tụt hẳn vài độ.

Khuôn Kỳ khẽ run lên, răng nghiến ken két:

! Cô là một đạo sĩ, bị quỷ bắt ngục quỷ, vốn chỉ có đường chết. Tôi không so đo ân oán cũ, phái người cứu cô. Cả quá trình tôi phải trả giá cực lớn. mà bây giờ cô với tôi là cô mẹ … buồn ngủ nên đi ngủ luôn?!!!”

“Ừ!”

Tôi đáp gọn lỏn, đầy khí .

“Phụt!!”

Một ngụm m.á.u tươi lại phun ra.

Tại tôi dùng “lại” phải không?

Là vì phun m.á.u lần thứ n rồi!

Tôi cúi xuống, giọng ân cần:

“Tam ca à, anh đừng tức mà c.h.ế.t nhé?”

Gương Kỳ dần dần vặn vẹo méo mó.

“Anh phải nghĩ cho kỹ nha… Nhị ca anh thì đi đời rồi. Đại ca anh ấy hả… ờ mà đúng rồi, suýt nữa quên, tôi chưa với anh…”

“Phong Đô và nhân gian lệch thời gian đó. Nên khả năng cao… đại ca anh giờ cũng đăng ký hộ khẩu đây rồi.”

cho cùng thì tôi có logic đấy. Đại ca và nhị ca đều đi rồi… Anh mà c.h.ế.t nữa cũng không tính là c.h.ế.t trẻ đâu ha”

Tôi đầy mong đợi.

“Aaaaahhh!!”

Kỳ hoàn toàn mất kiểm soát!

! Dù có thành ma tôi cũng phải g.i.ế.c cô!!”

Khuôn người hiện lên giữa làn khói dữ tợn rít gào… rồi biến mất nháy mắt.

Hai quỷ đứng ngây người, tôi rồi giơ ngón :

“Đỉnh!”

Tôi chống nạnh, nhướng mày đầy kiêu ngạo, rồi vui vẻ quay lại ngủ tiếp.

Tôi ngủ một mạch đến trưa đúng giờ mà hôm qua tôi mở cửa Phong Đô.

Tôi biết đến lúc về nhà rồi.

Nhưng…

Tôi khẽ nhíu mày.

nữ quỷ tò mò hỏi:

ơi, không phải sắp về nhà rồi ? có vẻ… không vui vậy?”

Tôi thở dài:

“Không báo tin mừng cho thằng sô ba kia được… tiếc thật.”

nữ quỷ há hốc miệng.

Còn nam quỷ thì gật nghiêm túc:

yên tâm, lát được ra ngoài phơi nắng, em sẽ báo lại cho bọn đỏ giùm !”

thì tốt!”

Hai đứa bị nhốt tù, thực ra là vì tôi mà dính vạ.

Giờ tôi đi, tụi cũng không cần bị nhốt nữa.

Mọi chuyện xong, tôi rút thẻ ngọc ra, giơ lên, trịnh trọng niệm:

“Phong Đô chi – khai!”

【Húuuu】

Một cơn gió lướt qua.

…Không có chuyện gì xảy ra.

“Ể…”

“Khai?”

Tôi bắt cuống lên thẻ ngọc không phản ứng gì hết?

Tôi bèn quăng ra trước.

【PỊA!】

Thẻ ngọc rơi bịch xuống đất.

Tôi: ………

“Đừng với tôi là… nhà giam không mở được cổng Phong Đô nha?”

chẳng phải là… tôi phải ở lại đây… dài dài à?!”

Mắt tôi tối sầm lại, hình bóng cụ cố của tôi đang mỉm cười phía kia giới…

“Mau đi mời Phật Tổ Lai tới!”

“Xời, mời gì! Mau đi gọi thằng số ba kia tới đây cứu !”

Buổi chiều được thả ra sân vận động của trại giam.

Tôi ho nhẹ một tiếng, tiếp cận ba tên người đảo quốc phía kia sân.

Cả bọn trông cực kỳ mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt rõ mồn một.

Nhưng khi tôi bước tới… lông toàn thân dựng đứng gặp quỷ.

Ai không biết còn tưởng tôi từng làm gì ghê gớm với mấy người họ ấy chứ.

Tôi cười gượng, vẫy tay chào thân thiện:

“What’s up, man? Hôm nay thời tiết đẹp nhỉ, tâm trạng các anh có tốt không?”

Tên đỏ gào lên:

“Mẹ kiếp ! Đừng tưởng tù là tụi tao không làm gì được mày!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương