Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BAnlRIGgX
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tại buổi lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường, con trai của người giúp việc đã mạo danh thân phận con trai nhà tài phiệt.
Cậu ta mặc một bộ vest đặt may riêng, đeo chiếc đồng hồ trị giá 1 vạn tệ, ngồi ngay chính giữa sảnh lớn trò chuyện rôm rả với ban lãnh đạo trường.
“Đây chính là con trai của người giúp việc nhà chúng tôi, nếu không phải do tôi bảo bố tài trợ cho hắn thì có khi đến cổng trường đại học hắn cũng chẳng bước vào nổi.”
Nói xong, cậu ta còn duỗi chân về phía tôi, giọng hách dịch: “Lại đây lau sạch giày cho tôi, nếu không tôi sẽ thưa chuyện với chị cậu.”
Nếu là kiếp trước, có lẽ tôi đã ngoan ngoãn làm theo rồi, nhưng bây giờ thì…
Tôi chỉ khẽ mỉm cười, tung một cước đá thẳng vào gương mặt giả dối của cậu ta.
1
Cả người Lục Hành lẫn ghế anh ta ngồi đều bị tôi đá lật, giáo viên chủ nhiệm bên cạnh lập tức tái mét mặt mày: “Cậu chán sống rồi à? Ăn gan hùm hay sao mà dám đá con trai nhà tài phiệt hả? Xem ra tôi phải kiến nghị lên nhà trường đuổi học cái tên cặn bã như cậu thôi!”
Tất cả những lời được thốt ra khi ấy chỉ bởi vì vào ngày khai giảng, chị tôi đã dẫn theo Lục Hành đến trường và hào phóng tặng cho Ban Chấp Hành đoàn trường một tòa nhà, thế nên kể từ đó giáo viên chủ nhiệm đã biến thành chuyên gia nịnh nọt của Lục Hành.
Cộng thêm việc Lục Hành âm thầm ám chỉ nhắc đến tôi, khiến thầy và các bạn ở khắp nơi nhắm vào tôi và không ngừng dồn ép tôi, vì thế mà tôi mắc phải chứng trầm cảm rồi trượt kỳ thi đại học.
Kiếp trước, chỉ vì chị tôi nói rằng chị thích đứa em ngoan ngoãn không gây chuyện nên tôi đã cam chịu nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác. Nhưng lúc này tôi chỉ cười khẩy rồi nói với giáo viên chủ nhiệm: “Mở to mắt chó của thầy ra mà xem, rốt cuộc ai mới là con trai nhà tài phiệt chứ? Tòa nhà này là do bố ai tặng cho hả? Muốn đuổi học tôi à? Thầy không sợ tôi bảo bố tôi san bằng luôn cái trường này hay sao?”
Giáo viên chủ nhiệm ban đầu ngơ ngác, nhưng thấy tôi ăn mặc giản dị, lại thêm vẻ nhếch nhác nên có lẽ thầy đang nghĩ tôi chỉ đang nói nhảm.
Đúng lúc này, chị tôi cũng trông thấy cảnh tượng từ xa, vội vã chạy đến mặc cho đôi chân đang mang giày cao gót. Chị xót xa đỡ lấy Lục Hành dưới đất, thấy trên mặt hắn còn in dấu giày cùng máu mũi lem nhem, gương mặt chị bỗng đổi sắc, rồi không để tôi kịp phản ứng, chị đã tát thẳng vào tôi hai cái thật mạnh.
“Hành bảo cậu lau giày cho nghĩa là đã xem trọng cậu lắm rồi, thế mà cậu còn dám đánh nó thành ra thế này à? Hôm nay tôi phải dạy cậu một bài học, để cậu biết thế nào là lễ độ!”
Vừa nói, chị vừa định đánh tôi tiếp, may sao có Lục Hành kéo chị về phía sau.
Cậu ta ấm ức tỏ vẻ đáng thương, giả bộ hiểu chuyện: “Thôi bỏ đi! Tôi không muốn làm mất mặt nhà họ Lục đâu.”
Chị nhìn dáng vẻ của Lục Hành mà càng thêm chán ghét tôi. Chị ôm lấy vai Lục Hành, kiêu kỳ hất cằm, nói với tôi cùng ánh mắt khinh khỉnh từ trên cao nhìn xuống: “Nể tình Hành năn nỉ cho cậu nên tôi mới không động tay nữa đấy, nhưng cậu phải quỳ xuống xin lỗi Hành ngay lập tức.”
Bạn bè xung quanh cũng lên tiếng bênh vực Lục Hành: “Thử nhìn cậu chủ nhà giàu kia xem, thật biết điều làm sao, còn ai kia thì ngược lại, một chút phép tắc cũng chẳng có, mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi đi!”
Giáo viên chủ nhiệm cũng bước lại gần tôi, đè tay lên vai tôi định ép tôi quỳ xuống.
Tôi hất phăng tay ông ta ra rồi chỉ vào Lục Hành đang được chị ôm trong lòng: “Một đứa con trai quèn của người giúp việc mà cũng đáng để tôi quỳ gối xin lỗi ư? Cậu ta là cái thá gì chứ?”
Bạn học xung quanh bắt đầu lên tiếng chửi bới: “Cậu này điên rồi à!? Dám bảo Lục Hành là con trai của người giúp việc, trong khi trên người cậu ấy toàn mặc đồ và dùng đồ hàng hiệu đắt đỏ, vậy thì sao có thể là con của người giúp việc được chứ?”
Tôi thường quen sống giản dị và hòa đồng với mọi người xung quanh nên chẳng quá chú trọng chuyện ăn mặc. Vì thế, quần áo và đồng hồ trong tủ đồ của tôi đã bị chị và người giúp việc ngang nhiên đem hết cho Lục Hành mặc. Thậm chí ngay cả thân phận của tôi cũng bị họ nghiễm nhiên chiếm đoạt.
Kiếp trước tôi không bận tâm đến mấy chuyện này, cuối cùng lại bị họ hại đến mức chết thảm. Đời này sao tôi có thể để họ tiếp tục hoành hành như vậy được?
Tôi bước tới trước mặt cậu ta, xé toạc bộ vest “có một không hai” trên người Lục Hành, rồi giật luôn chiếc đồng hồ cậu ta đeo, ném vào thùng rác.
“Con trai người giúp việc mà đòi thế chỗ chủ nhân, đúng là thứ mất dạy mà.”
Lục Hành vì xót của mà hét to một tiếng, sau đó nhanh nhảu nhào đến thùng rác tìm đồng hồ.
Chị tôi đứng cạnh cũng bị hành động này làm cho giận đến sa sẩm mặt mày, dùng thái độ hằn học đe dọa tôi: “Đừng có nói bậy nữa! Bộ em ghen tị với Hành hay sao mà phải bôi nhọ cậu ấy như vậy? Nếu em còn tiếp tục thì đừng trách chị đuổi cổ em ra khỏi Tập đoàn Lục Thị nhé.”
Chị nói rồi lôi từ trong túi áo ra tấm thẻ nhân viên nói với mọi người: “Tôi lấy tư cách Tổng Giám đốc Tập đoàn Lục Thị để minh chứng rằng Lục Hành mới là cậu chủ nhà họ Lục.”
Tôi tức đến bật cười bất lực trước sự vô liêm sỉ của chị, không kìm được mà châm chọc lại: “Chị à, chị bị cận nặng đến mức mờ hết cả hai mắt rồi à? Giờ không còn nhận ra ai với ai nữa đúng không? Đến con trai người giúp việc với em ruột mình mà cũng nhận nhầm, chi bằng chị hiến luôn hai con mắt đó cho người khác đi thì hơn.”
Có lẽ chị không ngờ rằng sẽ có một ngày đứa em luôn phục tùng mình lại dám chống đối mình ngay trước mặt mọi người. Chị tức giận đến nỗi đỏ mặt tía tai, quát lớn với hiệu trưởng đứng gần đó: “Ông còn đứng ngây ra đó làm gì? Sao không mau đuổi cái đứa vô đạo đức này ra khỏi trường đi?”
Hiệu trưởng đắn đo chốc lát, rồi vẫn gọi bảo vệ đến lôi tôi ra ngoài.
Nhưng tôi vẫn kịp dùng ánh mắt lạnh lùng liếc sang ông ta: “Họ không có mắt đã đành, chẳng lẽ ông cũng muốn bị mù theo họ à?”
Hiệu trưởng không giống giáo viên chủ nhiệm, ngày trước chính bố tôi đã đích thân đưa tôi đến gặp hiệu trưởng nên chắc chắn ông ấy biết rõ thân phận thật của tôi. Nhưng giờ trước sự áp bức của chị tôi, hiệu trưởng vẫn phải dùng vẻ mặt khổ sở nói với tôi: “Cậu chỉ cần quỳ xuống xin lỗi cậu chủ Lục Hành là được thôi mà, nếu không thì tôi đành phải đuổi học cậu đấy.”
Nói xong, ông ta dặn bảo vệ đưa tôi ra.
2
“Ai dám chống lại tôi?” Tôi quát lớn, rồi bước lên bục giảng.
Tôi nhìn hiệu trưởng và đám đông: “Bố tôi tặng cho trường này một tòa nhà, không phải để tôi – thiếu gia nhà họ Lục – đến đây theo học mà phải chịu ức hiếp. Hôm nay ai dám đụng vào một đầu ngón tay của tôi, thì xin mời hẹn gặp nhau ở tòa nhé.”
Tiếng tôi vừa dứt, giáo viên chủ nhiệm liền đập bàn cười khinh bỉ: “Cậu to gan thật đấy. Chính cô Lục cũng xác nhận rồi, cậu Hành mới là con trai của Tập đoàn Lục Thị. Vậy mà cậu còn ngoan cố ở đây cãi chày cãi cối, chắc là muốn làm thiếu gia đến phát điên rồi.”
Nhiều người xung quanh cũng hùa theo ông ta: “Đúng vậy! Cậu chủ Lục Hành tốt bụng như thế! Còn có lòng tốt bảo bố cậu ấy tài trợ cho Lục Hạo, vậy mà cậu còn dám cắn ngược lại, quả là kẻ xuất thân quê mùa xấu xa không biết điều.”
Đúng lúc đó, có vài người bắt đầu rút điện thoại ra quay lại cảnh này. Chị tôi thấy vậy thì đắc ý ngẩng đầu cao: “Lục Hạo, bây giờ em quỳ xuống dập đầu nhận sai thì chị sẽ bỏ qua…”
Chị chưa nói hết câu đã bị tôi tát cho một cái đau điếng.
“Ngồi trên đỉnh vinh quang lâu quá nên quên mất thân phận thật của mình rồi phải không?”
Thực ra, chị là do bố tôi nhận nuôi từ trại mồ côi. Mẹ tôi mất sớm, tôi phải trải qua thời thơ ấu một mình. Bố sợ tôi cô đơn nên mới tới trại trẻ nhận nuôi chị, mục đích là để tìm cho tôi một người bầu bạn. Năm xưa ở cô nhi viện, chị mặc quần áo rách nát, tay cầm cái bánh bao mốc, quỳ dưới đất bám lấy vạt áo tôi rồi van nài: “Cho chị làm chị của em đi, chị hứa sẽ yêu thương và bảo vệ em suốt đời mà.”
Cũng vì thế mà trong số rất nhiều đứa trẻ khác ở trại mồ côi, tôi quyết định chọn chị. Vậy mà về sau, chỉ vì Lục Hành mà chị ép tôi ký chuyển nhượng cổ phần, thậm chí còn giam cầm tôi dưới hầm cho đến chết đói.
Quay về hiện tại, chị đang ôm má nhìn tôi sững sờ: “Mày dám đánh tao?”
Bấy lâu nay, với sự tẩy não của chị, tôi chỉ biết khúm núm lấy lòng chị, chưa bao giờ dám đối xử với chị như vậy, nhưng giờ thì đã khác xưa rồi.
Tôi nhổ toẹt một tiếng: “Chứ gì? Tôi mà không dám đánh con sói mắt trắng quên ân nghĩa như chị à?”