Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fs8kJxM4O
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cái tát này làm cả đám đông xôn xao.
Hiệu trưởng sốt ruột đẩy tôi: “Sao cậu dám đánh cô Lục? Cô ấy là Tổng Giám đốc Tập đoàn Lục Thị đấy!”
Còn Lục Hành thì nấp sau lưng chị, giận đến run người: “Lục Hạo đúng là ngông cuồng, tôi sẽ báo cảnh sát bắt cậu ngay đây, để cậu ngồi tù vài năm cho cậu biết tay. Đến lúc đó Tập đoàn Lục Thị chắc chắn sẽ không bao gồm tên tuổi cậu nữa.”
Tôi bật cười thành tiếng: “Kẻ phải ngồi tù là đồ giả mạo như cậu thì có. Cậu núp bóng thiếu gia Tập đoàn Lục Thị bao năm nay, hại biết bao cô gái thì chính cậu phải biết rõ nhất chứ nhỉ?”
Tôi đang ám chỉ tới việc Lục Hành vừa cặp kè với chị tôi hưởng thụ cuộc sống xa hoa, vừa ỷ thế con nhà giàu để tán tỉnh các nữ sinh trong trường, nếu có người không nghe lời thì thuê mấy tên bắt nạt họ đến mức phải nghỉ học.
Tôi không chần chừ mà bóc trần, mặt Lục Hành liền biến sắc, vội nói với chị tôi: “Không phải như chị nghĩ đâu, cậu ta đang vu oan cho em.”
Chị xoa đầu cậu ta: “Lục Hành từ bé được giáo dục đàng hoàng thì làm sao xảy ra chuyện như thế được? Còn câu, còn trẻ mà đã hống hách ngông cuồng rồi, hôm nay tôi nhất định phải dạy cho cậu một bài học mới thỏa lòng.”
Chị nói xong liền bảo vệ sĩ cao to giữ chặt tôi. Rồi chị nhận lấy chiếc thắt lưng từ tay họ, đưa cho Lục Hành, vuốt tóc cậu ta: “Đánh đi, đòi lại công bằng vừa nãy đi! Đánh đến khi nó chịu dập đầu xin lỗi em mới thôi.”
Lục Hành vâng dạ, vội vàng cầm lấy thắt lưng với vẻ mặt hả hê.
Nhìn thấy thắt lưng sắp quật xuống, tôi đang tính chống trả quyết liệt thì đám đông bỗng ồn ào bàn tàn.
“Mau nhìn kìa, bà ấy chính là phu nhân Chủ tịch Tập đoàn Lục Thị mà tôi đã từng thấy trên tin tức.”
3
Mọi người tự động tách ra, một người phụ nữ trung niên da trắng hồng hào, trang điểm tinh tế bước vào. Bà ấy chính là vợ của Chủ tịch Tập đoàn Lục Thị, cũng là mẹ kế của tôi. Tuy nhiên, người mẹ kế này dù ngày ngày chung sống với tôi nhưng ngay khi vừa đến đây đã lao đến ôm gương mặt bầm dập của Lục Hành, xót xa nói: “Sao lại thành ra như thế này?”
Vẻ mặt Lục Hành đang hợm hĩnh liền đổi sang đáng thương.
Chị tôi tức giận nói: “Còn ai vào đây nữa? Tất nhiên là do thằng Lục Hạo kia rồi. Nó không chỉ ghen tị với Lục Hành, mà còn đánh em ấy ngay giữa chốn đông người luôn đó mẹ.”
Mẹ kế nhìn gương mặt bầm tím của Lục Hành, vẻ mặt cũng đau lòng vô cùng. Bà nghe chị nói xong liền giáng cho tôi một bạt tai: “Thứ súc sinh, mày dám động đến cậu chủ nhà họ Lục hả? Chắc mày đang chán sống rồi đây mà.”
Nhẫn trên tay bà ấy quệt phải má tôi, để lại một vết thương rướm máu.
Tôi lạnh lùng nhìn bà, tự trách bản thân không thể xé nát gương mặt giả dối kia.
Sau khi mẹ ruột qua đời, bố sợ tôi thiếu vắng tình thương nên mới tìm người mẹ kế này thay mẹ chăm sóc tôi. Thuở nhỏ, tôi luôn xem mẹ kế là lý tưởng sống, cũng là người dẫn dắt tôi trên chặng đường lớn khôn. Nhưng kiếp trước, bà ta cũng như chị tôi, vì Lục Hành mà chuyển hết tài sản của công ty cho cậu ta, không những vậy còn dụ bố ký đơn chuyển nhượng quyền thừa kế. Cuối cùng công ty phá sản, bố cũng bị chủ nợ chém đến nỗi chết không toàn thây.
Ban đầu, tôi không hiểu vì sao mẹ kế lại làm vậy. Đến lúc tôi sắp chết mới được nghe họ khoe khoang mà biết.
Hóa ra mẹ kế và Lục Hành có tư tình riêng, thậm chí mẹ kế còn có thai với cậu ta. Tôi và bố chỉ là bàn đạp cho bọn họ bước lên cuộc sống sung sướng mà thôi.
Giờ đây, khi mọi người xung quanh đều chứng kiến cảnh phu nhân Chủ tịch Tập đoàn Lục Thị vào xác nhận thân phận cho Lục Hành, ai nấy cũng tức tối nhìn tôi: “Còn tự nhận là thiếu gia thật làm gì không biết, giờ bị vạch mặt rồi đấy! Coi cậu ta còn diễn thế nào?”
Mấy tên bắt nạt Lục Hành thường ngày cũng xấn đến lấy lòng mẹ kế và chị tôi: “Xin phu nhân đừng nóng giận, để bọn tôi dạy dỗ thằng giả mạo này.”
Tên bắt nạt vừa dứt lời đã giơ nắm đấm nhắm thẳng vào tôi, nhưng tôi đã kịp thoát khỏi tay bảo vệ, tung một cước đá bay hắn xuống đất.
Nhiều năm nay tập võ đúng là không uổng công. Đối phó với mấy cậu học sinh phổ thông này thì quá dư sức rồi, cỡ tôi chắc chỉ có bảo vệ cản được thôi. Tên bắt nạt hiện giờ đã bị tôi đá ngã đập lưng xuống sàn, miệng không ngừng rên rỉ đau đớn.
Xử lý xong tên đó, tôi lạnh lùng quay sang nhìn mẹ kế và chị tôi: “Các người làm vậy không sợ bố tôi biết sao?”
Chị tôi cười khẩy: “Bố đã sang nước ngoài giải quyết công việc rồi, dự định là một tháng nữa mới về cơ mà, lo gì chứ?.”
Thảo nào bọn họ dám ngang ngược đến mức này, tất cả chỉ vì bố tôi không có ở đây.
Tôi trừng mắt nhìn đám người trước mặt, lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi có giả mạo hay không, trong lòng các người biết rõ nhất. Hôm nay những gì các người làm với tôi, tôi sẽ kể hết cho bố, hậu quả của ai tự người ấy gánh.”
Lục Hành giật mình thét lên: “Cậu dám à? Cậu không muốn tiếp tục học ở trường này nữa đúng không?”
Chị tôi cũng thoáng hoảng hốt.
Mẹ kế thì giữ vẻ mặt điềm tĩnh, vỗ vai Lục Hành an ủi: “Cứ yên tâm, mặc kệ nó nói gì thì con vẫn là người nhà họ Lục, sau này Tập đoàn Lục Thị chắc chắn sẽ thuộc về một mình con thôi.”
Nói xong, bà ta nhìn qua hiệu trưởng, lạnh giọng: “Lục Hạo đánh bạn học, chống đối giáo viên, đạo đức suy đồi, thật không xứng đáng làm học sinh chút nào. Vậy nên tôi mong nhà trường xử lý nghiêm theo quy định.”
Hiệu trưởng lập tức nịnh nọt gật đầu với mẹ kế và Lục Hành: “Bà nói đúng, ngay trước toàn thể giáo viên và học sinh, tôi chính thức tuyên bố đuổi học Lục Hạo, vĩnh viễn không nhận lại thể loại học sinh này.”
Nói xong ông ta lại ho một tiếng, ra vẻ muốn lấy lòng: “Suất tuyển thắng còn lại của trường, tôi sẽ trao cho cậu Hành nhé! Xem như bồi thường cho chuyện này.”
Thì ra bọn họ cứ khăng khăng nói Lục Hành là thiếu gia Tập đoàn Lục Thị cũng là vì suất tuyển thẳng kia. Cũng đúng thôi, ngoài gương mặt bảnh bao chuyên đi dụ dỗ phụ nữ ra thì Lục Hành chẳng làm nên trò trống gì, thành tích học tập kém đến độ không thi đậu nổi đại học cơ mà.
Kiếp trước tôi không dám phản kháng nên bọn họ đã toại nguyện một lần. Nhưng kiếp này sẽ khác, tôi sẽ không cho phép họ muốn gì được nấy.
Tôi chộp lấy xấp tài liệu trên bàn, ném thẳng vào mặt hiệu trưởng, rồi vớ ngay micro rơi trên đất, dõng dạc nói: “Mọi người rõ hết chưa? Hiệu trưởng lấy tài sản công để mưu lợi riêng, ông ta muốn tặng suất tuyển thẳng của trường cho người kém nhất trường là Lục Hành kìa.”
Âm thanh từ micro vang khắp mọi ngóc ngách trong trường. Mọi người vì thế mà xôn xao bàn tán ngày càng nhiều. Mặt hiệu trưởng bỗng tái mét lại, vội nhào tới giật micro trên tay tôi.
Tôi hất tay ông ta ra, tiếp tục nói: “Tôi, Lục Hạo, mới chính là con trai của nhà họ Lục. Hôm nay tôi xin lấy tư cách người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Lục Thị để tố cáo nhà trường suy đồi đạo đức.”
Tôi chưa nói hết, đám đông đã náo loạn từ lúc nào, hoá ra là có mấy cảnh sát bước vào.
Viên cảnh sát đi đầu giơ thẻ tên: “Chúng tôi nhận được tin báo án, nói trong trường có kẻ tình nghi phạm tội cố ý gây thương tích, mời mọi người theo chúng tôi một chuyến.”
Nhìn thấy cảnh sát, Lục Hành ưỡn ngực đầy chính nghĩa, chỉ ngay trán tôi cáo buộc: “Thưa anh, chính là Lục Hạo. Cậu ta không những cãi thầy, đánh bạn, mà còn dám ra tay với cả Tổng Giám đốc Tập đoàn Lục Thị. Xin anh hãy mau chóng đưa cậu ta về, rồi để cậu ta ngồi tù vài năm, Tập đoàn Lục Thị chúng tôi nhất định sẽ không quên ơn các anh.”
Cậu ta vừa nói vừa vỗ vai viên cảnh sát. Trông dáng vẻ đắc ý của cậu ta, tôi không nhịn được mà bật cười.
Lục Hành chưa kịp hiểu chuyện gì, viên cảnh sát đã rút còng số 8, tra ngay vào tay cậu ta: “Cậu là Lục Hành đúng không? Cậu bị tình nghi mạo danh người khác để chiếm đoạt tài sản, mời cậu theo chúng tôi một chuyến.”
Lời này khiến tất cả mọi người sững sờ. Chị tôi liền tỏ ra hoảng loạn, gấp gáp chắn trước mặt cảnh sát: “Các anh bắt nhầm người rồi! Người các anh nên bắt phải là Lục Hạo chứ!”
Mẹ kế cũng nhíu mày, giọng lạnh tanh: “Lục Hành là thiếu gia nhà họ Lục mà các người dám tự tiện bắt cậu ấy đi à? Có phải không cần công việc này nữa rồi không?”
Nói rồi bà ta đẩy mạnh tôi về phía cảnh sát: “Thay vào đó thì các anh mau bắt thằng này đi thì hơn. Nếu không, tôi sẽ lấy thân phận phu nhân Chủ tịch Tập đoàn Lục Thị đích thân áp giải nó đến đồn cảnh sát đấy.”
Vừa dứt lời, bà ta liền sai mấy tên bảo vệ cao to lực lưỡng khống chế tôi. Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp đầy uy nghi vang lên: “Hỗn xược! Ai cho phép mấy người động đến con trai tôi?”