Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/50NyyhS5LE

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

“Nhưng mà, Trần Lâm… cho dù mình có lấy được bằng chứng, cậu nghĩ họ sẽ tin sao?” – Lương Cầm bỗng chùng giọng, uể oải hỏi.

Tôi không biết phải trả lời cô ấy thế nào.

Nhưng trong lòng tôi, có một niềm tin vẫn vô cùng mãnh liệt.

Tôi lấy hết dũng khí, nhẹ nhàng nói với cô ấy:
“Lương Cầm, tớ muốn tìm lại mẹ của tớ… người mẹ từng khuyến khích tớ làm điều mình thích, từng cùng tớ ngắm sao ngoài sân… tớ muốn tìm lại bà ấy.”

9、

Hôm đó, sau khi rời khỏi bệnh viện, tôi và Lương Cầm mỗi người bắt đầu tự điều tra theo hướng của mình.

Ba ngày sau, cả hai bên đều có tin tức.

Giờ nghỉ trưa, tôi vừa bước ra khỏi giảng đường thì nhận được cuộc gọi đầy kích động từ Lương Cầm.

“Trần Lâm! Bạn cùng bàn của tớ đã đến đơn vị cũ của dì Thẩm để hỏi rồi! Hóa ra bà ấy từ nhỏ đã áp dụng kiểu giáo dục Sparta với con trai, đến cả số lần đi vệ sinh mỗi ngày cũng bị ép buộc phải quy định rõ ràng!”

“Sau đó, ngay trước kỳ thi đại học, con trai bà ấy chỉ vì ngồi lề đường ăn kem, tán gẫu vài câu với bạn mà bị bà ấy mắng công khai giữa phố suốt cả tiếng đồng hồ. Cậu ấy sụp đổ hoàn toàn, và đến đúng ngày thi đại học thì leo lên sân thượng tòa nhà nơi dì Thẩm làm việc… nhảy lầu tự tử.”

Nghe đến đây, giọng tôi cũng bắt đầu run lên:
“Bảo sao anh trai bạn cùng phòng của tớ chẳng điều tra ra được gì… thì ra cái chuyện thi đậu Thanh Bắc, học thẳng lên thạc sĩ, tiến sĩ… tất cả chỉ là ảo tưởng của dì Thẩm.”

“Vậy giờ chúng ta phải làm gì?” – Lương Cầm hỏi.

Tôi đã rút ra được bài học từ lần trước, nên lần này sớm đã quyết định: không nói cho bố mẹ nữa, mà phải đối mặt trực tiếp với vợ chồng dì Thẩm.

Tôi chia sẻ ý định với Lương Cầm, và cô ấy cũng gật đầu đồng tình.

10、

Cuối tuần, tôi và Lương Cầm lén cùng nhau trở về quê, đến tận nhà dì Thẩm, định đối chất thẳng mặt với hai vợ chồng họ.

Chú Hồ – chồng dì Thẩm – vừa mở cửa thấy chúng tôi, sắc mặt lập tức sầm lại.

“Các cháu tới làm gì? Nhà chú không hoan nghênh các cháu.”

“Chú Hồ, bọn cháu đã biết hết mọi chuyện rồi. Mình vào trong nói chuyện được không ạ?” – tôi bình tĩnh đáp.

Không ngờ, nghe tôi nói vậy, chú ấy vẫn tỏ ra cứng đầu, bĩu môi nói:
“Biết cái gì mà biết? Đám trẻ con tụi cháu chỉ nên ngoan ngoãn nghe lời người lớn, đừng có rảnh rỗi mà gây chuyện.”

Thấy chú ấy nhất quyết không hợp tác, tôi đành kiên nhẫn thuyết phục thêm:
“Chú Hồ, bọn cháu không phải đến để làm khó dì Thẩm – một người bệnh.”

“Chú cũng hiểu cho tụi cháu, mấy đứa con chúng cháu từ cấp hai tới đại học đã bị bà ấy lôi vào bao nhiêu chuyện rồi, thế là quá đủ rồi còn gì?”

“Giờ tụi cháu chỉ có một yêu cầu duy nhất – chú hãy đứng ra, nói rõ sự thật với cha mẹ chúng cháu. Sau đó, tụi cháu sẽ không bao giờ quay lại làm phiền chú và dì nữa.”

Không ngờ, trước một yêu cầu chính đáng như vậy, chú ấy lại chẳng mảy may lay chuyển:
“Hừ, muốn chú làm rõ? Không có cửa đâu! Các cháu cứ thử nói với cha mẹ mình xem dì Thẩm bị bệnh tâm thần, để chú coi họ sẽ tin chú hay tin hai đứa cháu ranh con tụi cháu?”

Đúng lúc ấy, dì Thẩm cũng từ trong nhà lao ra, lập tức xỉa xói chúng tôi:
“Lũ hạ tiện các ngươi! Chống đối cha mẹ thì có kết cục gì tốt đẹp chứ?”

“Cha mẹ ăn muối nhiều hơn các ngươi đi đường, làm sao chỉ sai đường? Các ngươi tại sao lại muốn thoát khỏi sự quản lý của ta?”

“Lũ vô ơn, không biết điều! Sinh ra các ngươi còn không bằng sinh một miếng thịt heo!”

Bà ta đầu tóc rối bù, điên cuồng hét lên, hoàn toàn không còn chút lý trí nào, khiến tôi và Lương Cầm hoảng sợ phải liên tục lùi lại.

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi chợt hiểu ra vì sao hôm trước chú Hồ lại quyết liệt rời khỏi nhóm – chắc chắn là sợ ba mẹ chúng tôi cũng phát hiện ra sự bất ổn của dì Thẩm.

Trước những lời mắng nhiếc dồn dập của bà ta, lần đầu tiên trong đời, tôi – đứa trẻ lớn lên trong cái bóng của bà – có đủ dũng khí để đáp trả:

“Dì Thẩm, bất kỳ đứa trẻ nào cũng không phải nô lệ của cha mẹ! Nếu một cặp vợ chồng chỉ vì muốn tạo ra một cái máy biết vâng lời, hay một công cụ để khoe khoang, điều khiển mà sinh ra đứa con, thì họ không xứng đáng làm cha mẹ!”

“Còn nữa, ổ khóa sản xuất ba mươi năm trước không thể mở cánh cửa ngày hôm qua! Thời đại luôn luôn tiến về phía trước, không có chân lý nào là vĩnh viễn!”

“Cha mẹ tốt sẽ cùng con trưởng thành, cùng nhau tiến bộ. Còn cha mẹ tồi chỉ biết làm giấc mộng ‘hoàng đế’ viển vông của chính mình!”

Tôi nói dứt khoát từng chữ, rành rọt và đầy khí thế.

Không rõ là do bà ta thực sự nghe lọt tai, hay bị khí thế của tôi dọa cho choáng váng, mà dì Thẩm bỗng dưng im bặt.

Chỉ có chú Hồ tức tối gào lên với tôi:
“Cút! Cút khỏi nhà tao ngay! Đừng có đứng trước cửa mà nói nhăng cuội!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương