Mẹ mua một cân tôm sú, lột sạch vỏ, xếp gọn trên đĩa đưa cho em trai.
Bà bảo, thằng bé đang tuổi lớn, cần được bồi bổ.
Còn tôi là chị, ăn vài cái đầu tôm để bổ sung canxi là đủ rồi.
Bữa cơm hôm ấy, tôi không cẩn thận làm đổ bát cơm của em.
Không cần nói nhiều, mẹ vung tay tát thẳng vào mặt tôi.
Rồi xô tôi ra ngoài hành lang tối om.
Đèn cảm ứng hỏng.
Hành lang dài đặc mùi ẩm mốc, đen đặc như mực.
Tôi ngồi co ro ở góc tường, nghe tiếng cười khúc khích của em trai vọng ra từ trong nhà – nó đang xem hoạt hình.
Bất ngờ, có một thân người lăn từ cầu thang tầng trên xuống, đổ vật ngay trước mặt tôi.
Đó là một người đàn ông mặc vest.
Bụng anh ta bê bết máu.
Chỉ cần liếc nhìn cũng biết: sống chết mong manh.
Người đó níu lấy cổ chân tôi, bàn tay run bần bật.
Giọng anh ta khàn đặc:
“Nhóc… gọi 120 giúp chú… Đồng hồ này cho cháu, đem bán được một căn nhà.”
Tôi không động đậy.
Mắt dán chặt vào chiếc đồng hồ đẫm máu trong tay người sắp chết.
Rồi tôi lên tiếng:
“Cháu không cần nhà. Chỉ cần chú cứu cháu.”
Anh ta nhíu mày:
“Cháu nói gì?”
Tôi ngồi thụp xuống, ánh nhìn ngang tầm mắt với anh.
“Cháu nói, đưa cháu đi.”
“Cháu không cần ăn tôm, không cần lột vỏ. Ngủ dưới đất cũng được. Cháu biết giặt quần áo, không phiền hà đâu.”
“Chỉ cần… đừng để cháu quay về cái nhà đó.”
Tôi chỉ tay về phía khe cửa nhà mình – ánh đèn vàng len lỏi hắt ra, ấm áp, tử tế.
Bên trong, tiếng mẹ đang cưng nựng em trai ăn thêm miếng nữa.
Người đàn ông khựng lại.
Rồi ho rũ rượi, máu bật ra từng cơn theo từng đợt gắng gượng.
“Được.”
Một chữ phát ra giữa hàm răng nghiến chặt.
Anh ta nhét đồng hồ vào tay tôi.
“Nếu tôi còn sống… tôi sẽ đưa cháu đi.”