Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
18
Đại Lam xa, phương còn xa hơn.
A Bình nói không sai, mùa thu xuất phát, đến đông mới có thể tới được phương .
Suốt đường phía , ta không quen , bệnh lên bệnh xuống mấy lần.
Ám vệ và Xuân Đào có thể lấy áo bông thật dày quấn chặt ta lại, theo lò sưởi tay, bếp lửa nhỏ cháy suốt, ngự y theo đoàn ngày nào cũng túc trực.
Ta trước kia đâu mình yếu ớt thế , chắc là sống sung sướng trong hoàng cung quá lâu nên hư rồi.
Quả thật, từ giàu sang trở đơn sơ, khó thật đấy.
Năm nay khô hanh, mãi không thấy tuyết rơi, trên đường nghe thấy nông hộ than thở.
Ám vệ giải thích:
“Nếu đông không có tuyết, đất ruộng sẽ khô cứng, sang năm mùa màng e là không tốt.”
Không khô dễ bốc hỏa, ta chảy m.á.u cam ba ngày liền, cuối cùng lại lăn ra bệnh.
Mê mê man man vẫn phải tiếp tục lên đường, ám vệ bảo đã đến lúc, không thể chậm trễ nữa.
Đến lúc chứ?
Khi tỉnh lại, ta cảm thấy có đó khác lạ quanh mình.
Không còn bị bọc kín trong chăn bông nữa, lại đang được trong một cơ thể nóng hổi.
Ta cảm nhận được điều đó, ngẩng lên nhìn, thì thấy gương mặt ngủ yên tĩnh của A Bình.
Mười năm không gặp, chàng đã hoàn toàn cởi bỏ chất cao quý, da sạm , sần sùi hơn, gương mặt góc cạnh rõ ràng, thật sự giống hệt một tướng quân đóng quân nơi biên cương quanh năm suốt tháng.
“Dậy rồi à?”
A Bình vỗ nhẹ lưng ta, chậm rãi mở mắt, giọng vẫn còn khàn khàn:
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
Ta không chớp mắt nhìn chàng:
“Phó tướng quân, nơi còn chưa tới biên ải, chàng tự rời cương vị à?”
Ngũ quan của A Bình như băng tuyết tan ra, mỉm cười nói:
“Xin nghỉ ra ngoài đấy.”
Ta cười ngọt ngào:
“Nhớ ta đến thế à?”
A Bình “ừ” một tiếng, nhắm mắt lại, siết chặt ta lòng thêm lần nữa, khẽ thở dài tai:
“ sợ đời không đủ dài, nên sốt ruột muốn gặp nàng.”
Mũi ta cay xè, chui lòng chàng khóc:
“Hu hu hu, chàng còn đẹp trai hơn trước, còn ta thì già mười tuổi rồi…”
A Bình bật cười:
“Nói ngốc thế? Toàn ăn sơn hào hải vị, uống thuốc bổ quý giá, thái rõ ràng còn đẹp hơn mười năm trước …”
Ta đ.ấ.m chàng một cái:
“Ta có tiền thì sao chứ?”
“Được được được, ta cũng có tiền, đều để nàng tiêu.”
Một lúc , ám vệ đến gõ cửa sổ:
“Tướng quân, tuyết rơi rồi.”
Ta vùng ra lòng A Bình, định lao ra ngoài xem tuyết:
“Thật không? Ta muốn xem!”
lại bị A Bình kéo lại, quấn kín lại một lần nữa, còn khoác thêm áo hồ cừu, rồi mới ta ra ngoài.
Lần tiên ta thấy tuyết, tuyết như lông ngỗng, rơi lất phất từng hạt, rơi lên tay thì tan ngay, rơi xuống đất lại tích từng chút, từng chút một một lớp trắng xóa.
Ta ngơ ngẩn nhìn:
“Tuyết đẹp quá !”
A Bình cũng ngẩng nhìn trời cùng ta:
“Có trận tuyết lớn thế , dân cày sẽ không còn lo lắng nữa.”
Tuyết rơi đêm, sáng hôm tỉnh dậy, ngoài đã là một lớp dày, xe ngựa khó .
ta lại ngửi thấy hơi ẩm trong không , bệnh lại hẳn.
Khi xe ngựa đến gần tướng quân phủ, ta chợt phát hiện tuyết trên đường đã được quét sạch sẽ, dân chúng ở đây cũng thật kỳ lạ, đều đứng ven đường tò mò nhìn trong xe xì xào bàn tán.
Ta vén rèm xe hỏi A Bình đang ở ngoài:
“Sao cũng nhìn xe ngựa của chúng ta vậy?”
A Bình còn chưa trả lời, đã có dân reo lên:
“Oa! Là một mỹ nhân kìa!”
Ta: “……”
thêm một đoạn nữa, dân chúng không còn thì thầm nữa bắt bàn tán to hơn:
“Oa, là một mỹ nhân mặt nhỏ xinh! Quả nhiên là phương Nam!”
Ta: “……”
[ – .]
Sắp đến tướng quân phủ, dân chúng gọi nhau:
“Mau tới xem mau tới xem! Tướng quân mang mỹ nhân rồi!”
Ta: “……”
Năm xưa ta làm Thái , có dám nhìn thẳng ta đâu?
Sao dân phương lại dám xúm lại bàn tán trước mặt ta thế ?
Bỗng nghe A Bình kéo cương, gõ cửa sổ:
“Đến rồi.”
Ta xách váy, hít một hơi sâu, chuẩn bị đối mặt với ánh mắt soi mói của dân chúng.
vừa mở rèm xe ra, đã thấy A Bình sớm xuống ngựa, đứng trước xe, lưng là mấy chục vị tướng sĩ, khiêng rương, nâng lễ, xách giỏ trúc, tất đều buộc lụa đỏ, nổi bật rực rỡ giữa hai đường tuyết trắng đến mức khiến tim ta đập thình thịch.
Dân chúng che miệng cười khúc khích, tiếng xì xào không dứt tai.
A Bình ngẩng nhìn ta, chắp tay thi lễ, cười dịu dàng:
“Thu cô nương, sính lễ ta đã chuẩn bị mười năm, hôm nay cuối cùng cũng có thể dâng lên đầy đủ.”
Chàng gọi ta là “Thu cô nương”, không gọi là Thái .
Chàng chuẩn bị mấy chục rương sính lễ, đủ lễ nghi, khẩn cầu hôn ta.
Chàng đứng trước cửa phủ Trấn Viễn tướng quân, ánh mắt kiên định, không thấp hèn, không kiêu căng, phía là nhà của chàng.
Chàng hỏi ta có nguyện gả chàng, làm phu nhân tướng quân không.
Ta miệng, nước mắt rơi xuống, còn xúc động hơn năm xưa bị tam hoàng tử vội vã cưới nhà.
Ta nhảy xuống xe ngựa, lao lòng chàng, hét lên:
“Ta nguyện !”
“Cẩn thận!”
A Bình giật mình, lấy ta, rồi mới trừng mắt nhìn ta:
“Nàng đồng thật à?”
Ta không thấy xấu hổ chút nào:
“Ừ ừ ừ, ta đồng rồi! Giờ thân cũng được luôn!”
Các tướng sĩ lưng cười ầm lên, trêu:
“Phu nhân tướng quân thật là một nữ tử sảng khoái!”
A Bình ta cười, là nụ cười từ tận đáy lòng.
Ta cũng vui, mười năm xa cách, cuối cùng tu chính quả, không vui được?
19
tướng quân phủ rồi ta mới vì sao trước đó phải vội vã lên đường như thế.
Thì ra hôm ấy là ngày hiếm hoi các tướng sĩ được nghỉ, lại đều dùng để giúp tướng quân khiêng sính lễ cầu thân.
Nếu bỏ lỡ ngày đó, ta e đã không thể thấy được cảnh tượng hùng tráng những nam nhân cao lớn, lẫm liệt cùng lúc nghênh đón ta rồi.
Dân chúng từ lâu đã phủ Trấn Viễn tướng quân sắp có hỷ sự, chờ tân nương tương lai đích thân đến nơi.
Vừa thấy A Bình tự mình cưỡi ngựa mở đường, cũng đoán được thân phận của ta.
Ta thật dở khóc dở cười.
… không thể không thừa nhận, tướng sĩ Đại Lam quả thực oai phong, khiến ta vừa nhìn đã thấy kính phục.
Hai tháng , có từ kinh đến.
Thì ra là nữ đế Đại Lam sai mang lễ mừng, còn gửi đến quà tặng, trong đó có một xe đầy trái cây tươi, toàn là đặc sản Đường quốc.
Ta cũng không nàng làm sao vận chuyển được đến tận đây.
Chắc hẳn chuyện qua lại giữa ta và A Bình không thoát con mắt của nàng.
A Bình mở danh sách lễ vật do hoàng phu gửi tới, phát hiện có một đôi nai, liền quay sang đùa với ta:
“Ngày trước khi còn nhỏ, bệ hạ thu ta làm nam sủng, thích xem ta luyện võ săn bắn, đặc biệt mê món thịt nai ta nướng. Ta không ngờ hắn lại để bụng đến vậy, ghi nhớ tận mấy chục năm.”
Ta nhìn đôi nai bị nhốt trong lồng, cũng bắt nhỏ mọn:
“Thiếp cũng muốn ăn thịt chàng nướng, còn muốn chàng đút thiếp ăn! thiếp không ăn thịt nai đâu, nai đáng yêu thế cơ !”
A Bình bật cười cưng chiều:
“Mùa đông địa có loài ra kiếm ăn, nàng muốn ăn ta sẽ săn.”
Chàng dẫn ta cưỡi ngựa b.ắ.n tên giữa cánh đồng tuyết bao la, mặc thường phục cùng ta trà dư tửu giữa dân gian, cũng cùng ta rúc trong bếp làm điểm tâm và món ăn vặt của Đường quốc.
Chàng để ta được tự do sống đúng với bản thân.
Tập tục cưới hỏi của Đại Lam khác Đường quốc , huống chi A Bình lại là Trấn Viễn tướng quân, theo lễ phải có quy củ, ta còn phải quỳ dâng trà phụ mẫu chàng.
A Bình đã bỏ hết những nghi lễ rườm rà ấy, bày tiệc trà trong doanh trại, cùng ta tiếp nhận lời chúc phúc của các tướng sĩ.
Chàng nói:
“Thu Quả, nàng không cần phải quỳ trước bất kỳ .”
Chàng gom tất ngày nghỉ lại mùa cuối hạ, cùng ta xuôi Nam, quê thăm phụ mẫu đúng mùa trái cây chín rộ.
Chàng hiểu sự nhiệt , hồn nhiên và vụng của ta; cũng hiểu sự nhẫn nhịn, nỗi tương tư và niềm kiêu hãnh của ta.
Chàng là trung nhân do chính ta chọn lấy.
— Hết —