Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Từ hôm đó trở , xung quanh Hoài Cẩn tỏa ra khí lạnh, như thể giữa tôi dựng một bức tường vô hình.
Ban đêm, trên giường có ranh giới rạch ròi.
Như thể đêm nồng nhiệt kia chưa từng tồn tại.
nửa năm trước, tôi chỉ là người xa lạ, thì chào nhau một cái.
Tôi còn , ngày tiên thanh niên trí thức ra đồng lao động, chính anh là người chủ động giúp tôi hoàn thành công việc.
Trên người anh không hề có chút kiêu ngạo hay khinh thường nào của cháu nhà quyền quý.
tôi dần trở nên thân thiết, rảnh rỗi anh dạy tôi viết chữ, đọc sách.
Anh nói: “Phụ nữ có quyền được học hành.”
Anh lớn hơn tôi vài tuổi, giữa lông mày luôn toát vẻ điềm tĩnh, hành xử chững chạc, thận trọng.
Áo sơ mi trắng của anh nào sạch sẽ sáng bóng, thoang thoảng mùi xà .
Có , ở cạnh nhau, vì mắt tôi quá nồng nhiệt, anh sớm nhận ra cảm xúc non nớt tôi.
nghe anh nói muốn nghiêm túc tìm hiểu tôi, tôi vui mừng mức suốt đêm không ngủ được.
5
này, Chiêu Đệ nhận ra tôi có đó không ổn, tưởng rằng tôi đang giận dỗi với Hoài Cẩn.
Cô ghé sát tai tôi thì thầm dặn dò:
“Tiểu Thu, đừng có làm mặt lạnh với người đàn ông của cô. Anh muốn thì cố mà chiều…”
“Đàn ông mà được dỗ ngon dỗ ngọt trên giường thì chuyện dễ nói…”
Tôi nuốt nỗi chua xót lòng xuống, lặng gật .
Đêm khuya vắng lặng, tôi vừa tắm xong.
ngang thư , tôi vô liếc thấy thư đặt trên .
Chính là bức thư khiến mối quan hệ giữa tôi tụt xuống tận đáy vực…
Tôi ngẩng nhìn về phía ngủ, bóng lưng người đàn ông vẫn rộng lớn, cao ngạo.
Khoảnh khắc , có số phận lặng an bài.
Trực giác của người phụ nữ khiến tôi bước vào thư .
Tôi cầm phong thư đặt trên , trên đó là dấu đỏ rực của thủ đô.
Người là… Bạch Nhược Hy?
Cái tên này nghe có vẻ quen tai, Hoài Cẩn là một, tôi chưa từng nghe anh nhắc chuyện có anh chị em cả.
tay run rẩy, tôi mở thư ra:
[Kính anh Cẩn yêu quý, em anh nhiều lắm.
Từ anh , bác trai bác gái chuyển nhà, đổi địa chỉ mới.
Anh đừng lo, bọn em đều ổn.
Em sẽ chờ anh trở về…]
Nét chữ của cô gái mềm mại tinh tế, cẩn thận kể hình ở thủ đô, chắc hẳn là một người dịu dàng, hiền hậu.
Có , cô là em họ xa của Hoài Cẩn.
Tôi khẽ cười, cảm thấy xấu hổ cho sự ích kỷ, nhỏ nhen lòng mình.
Đặt thư ngay ngắn trên , tôi chuẩn bị rời .
6
xoay người, mắt tôi vô lướt thấy một thư chưa nằm ngăn kéo.
Tôi lấy ra xem:
[ lời chào mở thư, người vợ thân yêu của anh.
Hôm nay nhận được thư em, anh vẫn bình an.
Dù trải nhiều gian truân, anh vẫn dốc hết sức mình, chỉ mong sớm ngày trở thành phố, đoàn tụ cùng người thương.
em như khô hạn mong mưa, yêu em như thuở ban , say em tận xương tủy.
Nguyện em nụ hôn nồng nàn nhất, thay cho nỗi khôn nguôi.
Người yêu của em, Hoài Cẩn.]
Nét chữ mạnh mẽ, dứt khoát, nét cuối cùng như muốn xuyên giấy, bay bên người yêu xa cách.
tôi như trống rỗng.
“Người vợ thân yêu”… Đúng là một cách xưng hô đầy chiếm hữu và bá đạo!
dòng chữ đằm thắm, chân thành, sâu sắc lay động lòng người.
Tôi không ngờ Hoài Cẩn có dịu dàng cảm thế.
Từ trước giờ, anh luôn là người lạnh lùng, nghiêm túc.
Ngay cả hôm anh ngỏ lời yêu tôi, dùng giọng điệu nghiêm trang, như đang bạc công việc.
Vậy mà thư, anh bày tỏ yêu sâu nặng với một người gái khác.
“Cô đang làm vậy!”
Một tiếng quát vang sau lưng, thư trên tay tôi rơi tả tơi xuống đất.
Hoài Cẩn đứng ở cửa thư , nét mặt điềm tĩnh, mắt anh dừng nơi chân tôi, thản nhiên nói:
“Cô biết hết rồi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt anh, vẫn còn chút hy vọng cuối cùng, khẽ hỏi:
“Hoài Cẩn, Bạch Nhược Hy là ai?”
“Cạch”
Tiếng bật lửa vang , lửa lóe sáng, Hoài Cẩn ngồi dưới đèn nhả ra làn khói mờ.
trái tim tôi giày vò từng giây từng phút, anh nhả ra một vòng khói, giọng dứt khoát như búa nện:
“Cô là người tôi yêu.”
tôi ong ong, ngay khoảnh khắc , tôi như quên cả suy nghĩ, chỉ biết máy móc lặp lời anh:
“Người… yêu… của anh…”
Nếu tôi có đủ dũng khí để ngẩng , có sẽ nhìn thấy khóe môi anh hiện nụ cười giễu cợt.
“Đúng vậy, người yêu thanh mai trúc mã, là vợ tôi.”
Người gái mà anh yêu… là Bạch Nhược Hy?