Mẹ tôi để lại cho tôi một quyển sổ ghi chép.
Không phải di sản, mà là bài học đẫm máu.
Trên đó chi chít những con số, ghi lại cả một đời bà đã phải trả giá vì “sĩ diện”.
Cuối cùng, bà sống thành một trò cười.
Trước khi mất, bà chỉ nói một câu:
“Nhiên Nhiên, đừng giống mẹ. Nợ tình không tính được, nhưng tiền thì có thể.”
Tôi mang theo quyển “lời cảnh tỉnh” ấy, bước vào cuộc hôn nhân với Thẩm Hạo.
Ngay hôm sau đám cưới, mẹ chồng tôi – bà Vương Cầm – trước mặt cả nhà, đòi lấy 300 nghìn tiền hồi môn của tôi để mua xe mới cho chị chồng, gọi là “giúp đỡ”.
Ai cũng tưởng tôi – một nàng dâu mới cưới – sẽ nhẫn nhịn nuốt xuống.
Nhưng họ đã sai rồi.
Nhà họ Thẩm muốn giữ thể diện?
Được thôi. Để xem cái “thể diện” đó đáng giá bao nhiêu, và họ có đủ sức trả không.