Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Mẹ giục chị dâu đưa cháu đi đá bóng.
Rồi quay lại bịt miệng tôi thật chặt, đến khi chị dâu và cháu đi khuất mới buông tay, ngồi sụp xuống khóc:
“Mẹ biết lần này con chịu uất ức rồi… nhưng mẹ phải làm sao bây giờ? Con cũng biết tính chị dâu con, ngày nào cũng xỉa xói trong nhà.
Nào là ‘cô ruột người ta tặng cháu combo Apple’, nào là ‘cô người ta dẫn cháu đi du lịch châu Âu’.
Ngày nào cũng gây chuyện, mẹ bị bà ấy làm phiền đến phát điên.”
“Mẹ không nỡ nhìn anh con tan làm về còn phải hứng cơn cáu giận của vợ, con cũng không nỡ mà, đúng không?”
Tôi nhìn mẹ ngồi ôm mặt khóc thảm thiết, chỉ thấy… buồn cười đến tê tái.
“Mẹ chỉ biết nghĩ cho anh con, vậy còn con thì sao?”
Mẹ khựng lại, khóe mắt ươn ướt:
“Sao là sao? Đừng tưởng mẹ không biết, hè năm nay tiệc mừng học sinh đỗ đại học ở nhà hàng con xếp kín từ tháng Bảy tới tận cuối tháng Tám.
Hai tháng này không lẽ không kiếm nổi bốn, năm chục triệu? Bao cháu mình một bữa tiệc thì làm sao?”
Tôi nghe xong mà lửa giận bốc ngược lên tận đỉnh đầu:
“Chính vì lịch kín, con mới phải dành hẳn một ngày không nhận khách để đãi cháu!
Hơn nữa, con đã nói rõ ngay từ đầu, tất cả đều tính giá gốc, không lời một đồng!
Mẹ lấy gì ra mà nói không cho tính tiền?”
Mẹ lập tức đứng bật dậy, đập tay mắng tôi:
“Tôi đáng ch .t! Tôi vô liêm sỉ! Tôi đi chiếm tiện nghi của con gái ruột tôi!
Còn người ta, như bà Thúy bạn tôi kìa cháu thi đậu, bà ấy móc ngay 30 triệu làm quà.
Còn mày thì sao? Một cái điện thoại iPhone cùi!”
“Vì cái này mà chị dâu mày mỗi ngày đều làm loạn, gào khóc cả đêm!
Vân Vân à, con cũng lớn rồi, cũng nên biết nghĩ cho bố mẹ một chút!
Nếu không phải vì chị dâu con quá chua ngoa, mẹ đời nào làm thế với con?!”
Nghe thì có vẻ mẹ bị ép đến đường cùng.
Tôi là con, vì đại cục hòa thuận nên nhẫn nhịn cũng phải?
Nhưng tôi không chỉ là con gái họ Lâm, tôi còn là con dâu nhà họ Trình,
Tôi có chồng, có con, tôi cũng có gia đình riêng để gánh vác.
Tôi hít một hơi sâu:
“Mẹ nói, miễn tiền tiệc cho chị dâu là vì muốn vợ chồng anh cả hòa thuận?”
Mẹ tưởng tôi xuôi rồi, lập tức nở nụ cười:
“Đúng đấy. Mẹ đâu muốn lợi dụng con. Nhưng chị dâu con khó chiều, mẹ cũng bất đắc dĩ.”
Tôi bỗng cười nhạt:
“Vậy mẹ sợ chị dâu làm loạn ảnh hưởng vợ chồng anh cả, mẹ không sợ chồng con giận, ảnh hưởng tới hôn nhân của con à?”
Mẹ vẫn nói như đúng rồi:
“Thằng Thành yêu con thế, ai chẳng biết? Hồi con lấy chồng, không mang sính lễ về nhà, nó cũng không nói gì.
Mỗi lần con về giúp mẹ mùa gặt, nó đều xắn tay vào làm cùng, không kêu nửa lời.
Lần cháu mổ ruột thừa, con móc ngay 100 triệu lo viện phí, nó cũng không càm ràm.
Chỉ bốn năm chục triệu tiền cỗ thôi, nó mà chấp nhặt gì?”
Tôi nghe mà ruột gan như bị x//é to/ạc ra.
“Cho nên vì anh ấy đối tốt với con, con liền phải ‘hy sinh’ làm con dâu tốt, làm ‘chị gái quốc dân’, làm ‘dì vàng’, đúng không?”
Mẹ tôi tức đến run cả môi, răng va vào nhau:
“Cái gì mà chị gái quốc dân với dì vàng?
Người một nhà, giúp đỡ nhau là lẽ thường, vào miệng mày sao lại khó nghe vậy?”
À, thì ra bà cũng biết khó nghe.
Tôi chỉ tay về phía camera giám sát trong quầy:
“Biết khó nghe thì đừng làm chuyện khó coi!
Vừa rồi mẹ ngăn chị dâu không cho trả tiền, camera ghi lại hết đấy!”
“Mẹ có hai lựa chọn:
Một là gọi anh cả hoặc chị dâu quay lại thanh toán.
Hai là mẹ tự bỏ tiền ra bù.
Còn không, con có đủ cách khiến cái chuyện hôm nay không yên được đâu!”
Mẹ tôi giơ hai tay lên trời, nghẹn giọng:
“Mẹ nói lỡ miệng rồi, giờ sao dám gọi chị dâu con quay lại nữa chứ?
Hay là con cứ đem cái thân già này của mẹ ra mà b/á//n đi, xem có đủ trả tiền cỗ cho con không?!”
2
Rõ ràng là chị ta đang giở trò vô lý.
Tôi hít sâu một hơi.
“Chị không nói lý, tôi không nói với chị nữa. Mà nói cũng chẳng ăn thua. Hôm nay tiệc này là anh cả đứng ra làm, tôi gọi anh ấy.”
Tôi rút điện thoại ra định gọi cho anh cả.
Vừa lúc đó, ba – người vừa ra cửa tiễn khách – trở về, cau mày, giật lấy điện thoại trong tay tôi.
“Con làm đủ chưa? Có vài bàn tiệc thôi mà. Nhà hàng tụi con chẳng phải làm nghề này à? Cho cháu mình ăn mấy bàn mà cũng đòi lấy tiền?”
Tôi tức đến phát điên.
“Ba nói thì dễ rồi. Không nói đến thịt cừu, không nói đến chân giò hay hải sâm, chỉ tính riêng rượu mà anh cả dùng đã năm trăm nghìn một chai!
Anh ấy sĩ diện, thuốc lá cũng toàn loại hơn năm chục một bao.”
“Nếu cả nhà mình đến ăn cơm, ba mẹ đưa tiền tôi còn chẳng nỡ lấy. Nhưng lần này là tiệc lớn, nguyên chi phí cũng hơn bốn mươi triệu.
Con đã phải dọn trống hẳn một ngày giữa tháng vàng bận rộn để tổ chức tiệc cho nhà mình, đã khó xử lắm với chồng con – với Thành rồi. Bây giờ ba mẹ lại không trả cả tiền vốn, con sống sao trong nhà chồng?”
Mẹ lập tức chắn trước mặt ba.
“Vậy giờ con muốn sao? Mẹ đã trót nói rồi. Cùng lắm thì mẹ với ba đi lượm ve chai kiếm tiền trả con.”
“Thế này đi, con gọi thằng Thành ra đây. Mẹ viết giấy nợ cho nó. Sau này mẹ dậy sớm thức khuya đi nhặt rác, kiếm mười ngàn trả mười ngàn, kiếm hai mươi trả hai mươi.
Chỉ cần mẹ còn thở, sẽ trả đủ cho con, vậy được chưa?”
Cái gì mà được chưa?
Tôi bắt ba mẹ ở tuổi này đi nhặt rác trả nợ? Đám họ hàng thân thích nghe được chắc phun nước bọt chết tôi mất.
Chưa kể, trước nay họ nhặt rác được bao nhiêu đều mang hết sang phụ giúp anh cả chị dâu rồi, làm gì còn dư ra trả tôi?
Tôi chẳng muốn dây dưa nữa, giật lại điện thoại, gọi thẳng cho anh cả.
Anh cả bắt máy rất nhanh.
“Vân Vân à, được đấy, tiệc lần này em làm nở mày nở mặt cho anh quá. Chị dâu em khen em không dứt miệng, nói em thoáng tính lắm.”
Anh cả nói vậy là có ý gì?
Mở miệng đã muốn kết luận luôn sự việc à?
Tôi hít sâu một hơi.
“Anh cả, người nhà cả mà, em nói thẳng. Chi phí tiệc lần này, lúc mua nguyên liệu, em đều gọi video bàn bạc kỹ với anh và chị dâu rồi.
Người nhà thì em không lấy lãi một xu, nhưng chi phí nguyên gốc mà anh không trả thì em cũng không thể ăn nói gì với Thành được, đúng không?”
Ba mẹ cứ giành điện thoại, tôi linh hoạt né trái né phải giữ chặt máy.
Giọng anh cả từ đầu dây bên kia bắt đầu không vui.
“Vậy em nói phét làm gì? Không muốn bỏ tiền thì đừng mạnh miệng trước mặt chị dâu!
Em không biết tính bà ấy à? Em chọc bà ấy nổi điên, anh còn sống yên được không?”
Tôi chết lặng.
Ba, mẹ, và giờ đến cả anh cả – ai cũng đẩy chị dâu ra chắn phía trước.
Lần này.
Lần trước.
Và lần trước nữa.
Lần nào cũng vậy.
Chị dâu nóng tính.
Chị dâu không dễ bỏ qua.
Chị dâu không chịu thiệt.
Nhưng lợi ích thực tế, có lần nào anh cả bị thiệt đâu?
3
Tôi nghiến răng:
“Anh như thế mà xứng làm anh cả à? Cứ đẩy chị dâu ra phía trước để chiếm tiện nghi mãi không thấy ngại sao?
Vừa rồi chị dâu còn định trả tiền, là mẹ cố ý bảo miễn!”
“Được, mọi người đều sợ chị dâu, em không sợ. Em sẽ ra sân bóng tìm chị ta, đích thân đòi lại tiền tiệc!”
Anh cả dường như ném đồ gì đó.
“Trình Lan Lan! Em làm đủ chưa? Em định khiến cả nhà này không ai sống yên được có phải không?”
Gì cơ? Anh ta nói tôi khiến cả nhà không yên?
Từ lúc mẹ tự ý nói miễn phí tiệc cho chị dâu, cảm xúc của tôi đã dồn nén đến đỉnh điểm.
Tôi gào lên vào điện thoại:
“Người khiến cả nhà không yên là ai cơ?
Ngô Dũng, anh trốn sau lưng ba mẹ và chị dâu, chiếm bao nhiêu lợi lộc từ tôi, anh đếm nổi không?
Tôi im lặng, tôi nhẫn nhịn, tôi chịu thiệt để gia đình yên ổn – là tôi ngu!
Bây giờ tôi không muốn chịu thiệt nữa, lại thành đứa phá rối à?”
“Hôm nay tôi nói cho anh biết rõ – từ lúc tôi mở nhà hàng, anh không chịu trả mười triệu, tôi đã tỉnh ra rồi.
Anh đừng mơ tiếp tục núp trong bóng tối hút máu tôi nữa!”
Đầu bên kia “rầm rầm rầm” vang lên tiếng đồ đạc bị ném vỡ.
“Tôi nói sao dạo này em lạ thế, hóa ra là còn nhớ vụ mười triệu? Ngô Vân Vân! Mẹ nói rồi, đó là tiền em làm cô, ứng trước viện phí cho Hạo Thiên!
Số tiền đó, em còn mặt mũi mà đòi à?”
Tôi sắp phát điên.
“Anh nằm mơ đấy à? Hạo Thiên đột nhiên bị bệnh tim, anh bảo tiền anh gửi tiết kiệm định kỳ, ban đêm không rút ra được.
Anh quỳ trước mặt tôi xin xỏ, nói sáng mai ngân hàng mở cửa sẽ trả ngay.”
“Thằng bé nằm trong phòng cấp cứu, tôi không đành lòng nhìn nó chết trước mắt. Bàn với Thành xong, vợ chồng tôi móc số tiền để đóng tiền nhà ra ứng viện phí.”
“Nói là hôm sau trả, kết quả chờ thằng bé qua cơn nguy kịch, anh lại lấy cớ đi công tác, trốn biệt!”
Nghĩ lại đoạn ngày tháng khốn khó ấy, nước mắt tôi rơi như mưa.
“Cái mặt bằng này đẹp, người muốn thuê đầy.
Anh không trả tiền, chúng tôi bị ép đến mức phải bán xe để lấp cái lỗ đó.”
“Mưa tầm tã, Thành phải lái xe máy đi lấy hàng, lúc về người và hàng như vừa ngâm nước…
Anh còn mặt mũi…”
Tôi còn chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã ngắt máy. Gọi lại thì thấy: đã bị chặn số.
Nhìn ba mẹ mặt mày méo xệch như bó rau khổ qua, tôi giận đến run người:
“Vậy thì, muốn tôi dừng lại – một là bắt anh cả trả tiền, hai là tôi báo công an! Chuyện này hôm nay không thể cho qua!”
Ba tức đến đỏ mặt:
“Báo công an thì đi báo! Mày mở nhà hàng kinh doanh, xem là mày sợ dính dáng kiện tụng hay tụi tao sợ?”
“Làm loạn đến mức này rồi, ông đây nuôi mày từ bé đến lớn, giờ mày định báo công an bắt tụi tao à? Biết vậy ngày xưa lẽ ra bóp mũi mày chết trong bô cho xong!”
Tôi nắm chặt tay:
“Ba nói đúng đấy. Nếu sớm biết nuôi con gái chỉ để làm máu thịt cho người ta hút, thà lúc mới sinh, tự mình dùng dây rốn siết cổ chết quách cho rồi!”
“Có lý thì đi đâu cũng nói được!
Mấy người ăn chùa không trả tiền, số tiền lớn như vậy! Nếu tôi nhớ không nhầm, anh cả đang trong giai đoạn xét duyệt thăng chức?
Không biết sau khi công an vào cuộc, anh ấy còn thăng được nữa không?”
Vừa nãy còn mạnh miệng không sợ ai, mà giờ hai ông bà già sắc mặt lập tức thay đổi khi tôi nhắc tới công việc của anh cả.