Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Mẹ “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
“Vân Vân, anh em trong nhà phải tương trợ lẫn nhau. Giờ con làm lớn chuyện thế này, bảo mẹ với ba – hai thân già này biết giấu mặt đi đâu đây?”
“Cho dù con không nghĩ đến chuyện anh con từng chuẩn bị cho con chăn lông tơ và chăn lông vũ ngày con lấy chồng, thì cũng nên nhớ đến công ba mẹ còng lưng ngoài đồng nuôi con học đại học, mà để lại chút tình nghĩa chứ?”
Bà mà không nhắc đến hai cái chăn ấy thì tôi còn chưa tức đến vậy.
“Con hỏi thật, sao anh con lại mua chăn cho con?”
Mẹ lí nhí, ba ấp a ấp úng. Tôi cười khẩy:
“Bởi vì ảnh đã cầm hết hai mươi tám triệu tám tiền cưới của con đi mua xe rồi! Hai cái chăn ấy cao lắm cũng chỉ đáng giá một triệu, còn lại hơn hai chục triệu kia đâu?”
Mẹ lau nước mắt:
“Chuyện đó là lỗi của mẹ! Hôm con đính hôn, nhà đông người, lộn xộn quá, mẹ tiện tay đưa hết tiền cưới cho chị dâu con giữ. Nhưng mẹ không ngờ, nó lại xách nguyên cái vali tiền mặt đi mua luôn chiếc xe mà anh con thích!”
“Mà con nghĩ xem, lúc đó nó đã sinh con rồi, mẹ có nỡ lòng nào báo công an bắt mẹ trẻ của cháu nội đi tù không?”
Quả nhiên. Tôi biết mà. Bà lại tiếp tục đem chị dâu ra làm lá chắn.
Nhưng mẹ không biết, lúc tôi gọi điện cho chị dâu sau khi bị anh cả cúp máy, để dằn mặt ép chị ấy trả tiền, tôi đã nhắc đến chuyện báo công an rồi.
Giờ nghe đầu dây bên kia chị dâu nổi điên gào lên, tôi bật cười, bật loa ngoài.
Tiếng chị dâu the thé vang lên từ điện thoại:
“Nói cái quần què gì vậy! Lý Thục Anh, bà già chết tiệt kia, báo công an đi! Gọi công an đến bắt tôi đi!”
“Cái tiền cưới đó rõ ràng là bà đích thân đưa cho tôi, bảo tôi đi mua chiếc xe anh Ngô Dũng thích ở hãng!”
“Cái xe đó tôi chưa bao giờ lái! Mưa gió, sáng tối đưa đón Hạo Thiên đi học, tôi toàn đi xe điện! Mà giờ bà dám đổ cái nồi cám heo này lên đầu tôi, không biết ngượng à?”
Chắc mắng qua điện thoại chưa đã, chị dâu giọng run lên vì tức.
“Lý Thục Anh, chờ đó! Tôi quay về ngay lập tức, chúng ta tính toán lại từ đầu tất cả mọi chuyện năm xưa!”
Chị dâu dập máy. Sắc mặt mẹ trắng bệch.
Bà không quỳ nổi nữa, lập tức bật dậy lao tới túm tôi:
“Con rốt cuộc muốn gì? Muốn mẹ chết đúng không? Con không khiến cả nhà sống yên thì không cam tâm à?”
Tôi để bà làm loạn vậy sao?
Tôi lách người tránh cú nhào tới, mẹ không giữ được thăng bằng, ngã thẳng xuống đất, nằm sõng soài một lúc vẫn chưa ngồi dậy nổi.
Ba cau mày:
“Vân Vân, đây là người mẹ đã sinh ra con. Con định đứng đó nhìn bà ấy ngã xuống như thế mà không động lòng sao? Con nhẫn tâm quá rồi đấy!”
Tôi nhẫn tâm sao?
Tôi đã sớm chấp nhận sự thật rằng mình không được yêu thương. Nhưng nhìn ánh mắt u oán của mẹ, thêm lời trách mắng từ ba, tôi vẫn cay cay sống mũi.
“Ba, ba nói câu đó… thật sự không cắn rứt lương tâm sao?”
5
Cả nhà, người thương mẹ nhất chính là tôi.
Hồi nhỏ, ba thường tụ tập nhậu nhẹt đánh bài ở đầu làng, anh cả thì tan học là chạy đi chơi. Tôi thấy thương mẹ, vừa làm đồng vừa lo chuyện heo gà, cơm nước giặt giũ.
Nên khi tôi còn chưa cao đến mặt bếp, đã phải đứng lên gạch nấu cơm.
Sau giờ học, bạn bè chạy đi chơi, tôi lại lên đồi cắt cỏ cho heo. Cọng dây dưa cắt rách chân rát buốt, nhưng nghĩ đến mẹ cực nhọc, tôi lại như được tiêm doping.
Nhưng lòng thương đó đổi lại được gì?
Năm lớp 8, tôi lần đầu có kinh nguyệt, đau bụng dữ dội, nằm vật vã trên giường không nhúc nhích nổi. Nghĩ đến đàn heo trong chuồng đói, tôi mới nhờ anh đi cắt cỏ.
Kết quả, anh cắt cỏ xong thì cũng cắt luôn đầu ngón tay.
Hôm đó, mẹ nổi điên gào vào mặt tôi:
“Đồ đòi nợ! Mày muốn chết hả? Cắt tí cỏ cũng không làm được, còn sai anh mày đi! Bây giờ thì hay rồi, nó bị thương, mày hài lòng chưa?”
Tôi bụng đau đến không thốt nên lời:
“Con chỉ vì đau bụng, sợ heo đói nên mới nhờ anh đi mà…
Anh ấy lớn rồi, không cẩn thận để đứt tay thì sao lại đổ hết lên con? Con cắt cỏ từ lúc 10 tuổi, đã thấy con tự làm bị thương bao giờ chưa?”
Mẹ càng tức:
“Anh mày sao giống mày được? Nó là trai, được nuông chiều lớn lên, sao quen làm mấy việc này?”
Hôm đó tôi tức đến bỏ cả cơm.
Tối đến, mẹ bưng tô mì sang phòng tôi.
“Hôm nay mẹ thương anh con quá, nóng giận nói nặng lời. Mẹ xin lỗi con.”
“Vân Vân à, anh con cũng như ba con – chẳng làm được việc gì, chỉ biết ăn hại. Nhà này mẹ chỉ trông cậy được vào con thôi. Nếu ngay cả con cũng giận mẹ, mẹ thật sự không biết còn ai thương mẹ nữa.”
Khi ấy tôi còn nhỏ, chẳng hiểu ý ngoài lời. Tôi lại nghĩ, mẹ đang tin tưởng, đặt niềm hy vọng vào mình.
Tôi tưởng người mẹ yêu thương nhất là tôi. Tôi tưởng mẹ ghét ba và anh vì họ bất tài lười biếng. Nên tôi phải cố giỏi hơn ba và anh mới được.
Vậy nên, Tết tôi giúp mẹ dọn dẹp, gói bánh, tiếp khách. Tôi thi đậu đại học với điểm cao, được phường thưởng học bổng, tôi đưa hết cho mẹ.
“Mẹ, mẹ lấy tiền này đi mua hai bộ đồ mới, sắm thêm chiếc vòng vàng. Mẹ xem dì Ngưu hàng xóm suốt ngày khoe khoang trước mặt mẹ, nhà mình cũng đâu có thua ai.”
Kết quả, mẹ cầm tiền của tôi, cộng với tiền tiết kiệm bao năm, đi đặt cọc mua nhà cho anh cả.
Tôi không hiểu, mẹ cúi đầu nói:
“Vân Vân à, ở quê ai làm cha mẹ chẳng phải mua nhà cho con trai. Ba con thì trông cậy gì được, mẹ cũng chẳng khá hơn. Tích cóp bao năm còn chưa đủ tiền cọc. May mà con có thành tích tốt, nếu không mẹ ra đường cũng bị chửi là đồ vô dụng.”
Tiếng chị dâu mắng xối xả kéo tôi về thực tại:
“Bà già thối tha kia, bà ra đây! Hèn gì Vân Vân nhìn tôi suốt ngày như nhìn cặn bã, hóa ra bà ở sau lưng nói xấu tôi!”
“Miệng bà bôi phân à? Mở mồm ra là phun độc. Tôi là thứ bỏ đi hả? Tôi lấy trộm tiền cưới của Vân Vân đi mua xe hả? Bà thử hỏi tôi còn là người không?!”
Mắt mẹ đỏ hoe, nhìn tôi đầy tủi thân:
“Vân Vân, đây là thứ con muốn à?”
Mẹ luôn nói mình là phụ nữ quê mùa, không có bản lĩnh.
Nhưng tôi thấy mẹ bản lĩnh lắm – biết rõ tôi thương mẹ nên cứ mặc sức lợi dụng.
Nhưng bà không biết, trái tim có ấm mấy cũng sẽ đến ngày lạnh giá.
Tôi nhìn vào mắt bà, nở nụ cười rực rỡ:
“Mới bắt đầu thôi mà mẹ. Bao năm mẹ PUA con, bao năm chị dâu phải gánh thay bà, ít nhất cũng nên có một chỗ để nói chuyện cho ra lẽ, đúng không ạ?”
6
Đang nói thì Thành dắt anh cả vào quán.
Anh cả mặt đen như than:
“Em rể, rốt cuộc em muốn làm gì? Anh đã nói rồi, tối nay anh có tiệc!”
Mẹ tôi thì như sụp đổ.
Bà không thể tin nổi:
“Khi nào thì con bảo Thành đi gọi anh con vậy? Mẹ vẫn luôn ở cạnh con mà!”
“À, ngay lúc chị dâu nói sẽ đến tìm mẹ, con tiện thể nhắn Thành một tin thôi. Mẹ nói xem, cái màn kịch náo nhiệt thế này mà thiếu mất đoá bạch liên duy nhất – anh cả, thì sao đủ trọn vai được?”
Vừa thấy anh cả, chị dâu càng nổi điên.
Chị lao tới túm tóc anh cả:
“Ngô Dũng, anh nói đi, cái tiền cưới đó rốt cuộc dùng vào việc gì hả? Mẹ kiếp, hôm nay tôi mới biết, trong nhà anh còn có cái thứ già chết tiệt đi hại người mà không đền mạng như thế!”
Anh cả cáu bẳn ra mặt:
“Đủ rồi! Chuyện xưa như trái đất, đào lại làm gì?”
Mẹ giơ tay tự tát vào mặt mình:
“Tất cả là lỗi của mẹ! Mẹ ăn nói hồ đồ, mẹ sai hết! Gia Hạ, đừng giận Ngô Dũng nữa! Hôm nay là ngày vui của Hạo Thiên, cả nhà mình làm ầm lên thế này, được gì chứ?”
Ba tôi cũng thở dài:
“Thôi thôi, nhức cả đầu! Ngô Dũng, đưa Gia Hạ ra sân bóng đón Hạo Thiên về!”
“Vân Vân, con với Thành thu dọn nhà hàng đi, mai còn mở cửa làm ăn. Gia hoà thì vạn sự hưng, không nghe câu đó à? Một nhà sống chung va chạm là chuyện thường, răng còn cắn vào môi được mà.”
Mẹ tôi thuận tay đẩy vợ chồng anh cả ra cửa.
Tôi bật cười:
“Các người dám bước ra khỏi nhà hàng nửa bước, tôi báo công an ngay!”
“Một người đóng vai người tốt, một người đóng vai người xấu, phối hợp trơn tru quá nhỉ?”
“Nói đi là đi thật à? Còn cái gì mà gia hoà vạn sự hưng? Còn tiền rượu bia của tôi đâu? Còn mười triệu tiền viện phí của Hạo Thiên đâu?”
Chị dâu vừa có dấu hiệu nguôi giận thì sắc mặt lập tức biến đổi:
“Hạo Thiên vừa qua khỏi, hôm sau tôi rút ngay mười triệu tiền mặt, bảo mẹ trả cho em rồi mà?!”
Câu nói ấy vừa dứt, sắc mặt của ba mẹ tôi và anh cả đều trở nên kỳ quái.
Tôi nhún vai:
“Vụ này phải hỏi mẹ. Từ đầu đến cuối em chưa từng nhận được đồng nào. Để bù vào cái lỗ đó, em còn phải bán luôn cái xe!”
Sắc mặt chị dâu như bị ai hất cả bảng màu lên:
“Lý Thục Anh! Mười triệu đâu rồi?! Hèn gì dạo gần đây Vân Vân lạnh nhạt với Hạo Thiên thấy rõ, có hôm thằng bé còn hỏi tôi: ‘Có phải con làm gì sai mà dì không thương con nữa không?’ Hoá ra lại là do bà – cái thứ già chết tiệt!”
“Mười triệu đó là Vân Vân móc từ tiền thuê mặt bằng ra đó! Bà giữ lại làm tiền mua quan tài hả? Sao không trả lại cho Vân Vân?”
Mẹ tôi ú ớ, mắt nhìn sang anh cả rồi lại nhìn sang ba, mãi chẳng nói ra được câu nào.
Tôi cảm thấy toàn thân như bị dìm xuống hầm băng, lạnh buốt thấu ruột gan.
“Mẹ! Con từng nói với mẹ hoàn cảnh khó khăn của con mà! Mẹ còn ôm con khóc, nói gì mà: ‘Anh con bận, chị dâu thì nhất định không chịu trả. Mẹ cũng khổ tâm lắm chứ! Cháu bệnh mà bà nội lại chẳng giúp được gì, sao mà mở miệng đòi nợ được cơ chứ!’”
“Thì ra tiền sớm đã về tay mẹ! Mẹ nhìn con bán xe với giá bèo, mẹ nhìn con xoay xở khốn khổ đủ đường, mà mẹ cứ dửng dưng vậy sao?! Trên đời này sao lại có người mẹ nhẫn tâm đến thế!”
Chị dâu tức đến đỏ bừng cả mặt.
Chị túm lấy tóc mẹ tôi, đập thẳng đầu bà vào quầy thu ngân:
“Mười triệu đâu?! Vân Vân là người cứu mạng con trai tôi! Bà lại giấu tiền, khiến tôi với Hạo Thiên thành lũ vong ân bội nghĩa!”
“Bà có biết không? Người mới ốm dậy thì nên tích đức! Lúc Hạo Thiên bị đưa vào ICU, tôi không nhìn thấy con, tôi không biết nó có sống nổi không.”
“Tôi tuyệt vọng đến mức quỳ gối cầu khẩn khắp trời đất, thề rằng chỉ cần con tôi qua khỏi, tôi sẽ làm việc thiện cả đời! Mấy năm nay, năm nào tôi cũng dành 20% tiền lương làm từ thiện!”
“Vậy mà bà thì sao? Bà lén lút giữ lại tiền cứu mạng! Bà hại tôi với con tôi thành kẻ bội bạc! Bà làm sao có thể xuống tay như thế?! Vân Vân cũng là con ruột của bà đó!”