Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mỗi , mẹ hứa cho tôi 500 tệ tiền sinh hoạt. trì hoãn, hết khác.
Tôi nói mẹ: con thật sự không còn tiền ăn rồi.
Mẹ tôi lại mắng:
“Tiền tiền tiền! Suốt ngày chỉ biết đòi tiền! Con có biết mẹ kiếm tiền vất vả không hả?”
“Thật sự không nổi thì đi bán thân đi! Mẹ chẳng có tiền đâu!”
Sau , có một người đàn ông đồng ý chu cấp cho tôi, mỗi cho tôi 2000 tệ.
Tôi đã đồng ý.
đó, tôi không bao xin mẹ tiền sinh hoạt .
mẹ lại nổi điên.
Bà xông thẳng vào trường tôi, tát tôi cái giữa sân trường, gào to như muốn cả trường nghe thấy:
“ lại đẻ ra đứa con rẻ rúng cơ chứ! mày vất vả nuôi mày học đại học, mày thì ? như vậy đã học đòi bám đàn ông!”
“Chỉ 2000 tệ, mà mày vứt luôn sĩ diện?!”
Tôi gật đầu:
“Đúng. Chỉ 2000 tệ đó thôi.”
——–
“Mẹ ơi, con tiêu hết tiền sinh hoạt rồi. Mẹ cho con chút được không?”
Mẹ trả lời rất nhanh, tin nhắn thoại nối nhau vang lên:
“Lại hết rồi? Suốt ngày chìa tay xin tiền, con có biết mẹ con kiếm tiền cực khổ cỡ không? Không biết tiết kiệm à? Mày tưởng là máy in tiền chắc? Đứa đứa nấy như hút máu!”
“Thằng mày còn đòi ăn gà rán đây! lấy đâu ra tiền cho mày? mày là đồ vô dụng, ổng chẳng có ngày yên thân! Một chỉ có 5000 tệ, đủ tiêu không? Cho thằng mày học là bay sạch rồi!”
“Trời ơi, số khổ như vậy chứ…”
Phía sau là cả tràng than vãn tôi nghe thuộc lòng – lặp đi lặp lại y như băng hỏng.
Chắc thấy tôi không trả lời, mẹ đổi sang nhắn chữ:
“Tô Đào, con biết điều chút được không, đừng để mẹ khổ .”
Biết điều?
Tôi trừng mắt nhìn chằm chằm chữ ấy, cơn tức và tủi hờn như trào lên cổ.
bé mẹ đã không ngừng nhồi vào đầu tôi:
“Đào Đào à, nhà mình nghèo, con học giỏi.”
“Con là chị, biết nhường nhịn trai.”
“Đừng tiêu hoang, 1 tệ mua được 2 cái bánh bao, đủ ăn cả ngày đấy!”
Tôi biết.
Nhà tôi không có tiền.
mẹ kiếm khó khăn.
Không được lãng phí.
Tôi hiểu hết.
vậy, trước khi lên đại học, tôi có một bộ đồ mới, toàn mặc lại quần áo người ta cho – họ hàng, hàng xóm, chị xa gần.
học .
mua đồ chơi.
ăn hàng.
Tất cả đều sợ tiêu tiền.
Các bạn sau học đều đi mua đồ ăn vặt, còn tôi thì không. tôi luôn nhớ:
Một xúc xích nướng giá 2 tệ, bằng 4 cái bánh bao.
Một cốc trà sữa giá 10 tệ, bằng tiền rau cả nhà ăn ngày.
Còn gà rán, hamburger? Chỉ dám nhìn, không dám nghĩ.
tôi thèm chứ.
Không dám xin tiền mẹ, tôi lén nhặt chai bán ve chai, nhận viết bài thuê, kiếm đồng.
Cật lực mãi mới dành dụm được 100 tệ, định ăn KFC đầu trong đời.
Kết quả lại bị mẹ phát hiện.
Bà cười híp mắt, đút tiền vào ví mình:
“Con còn , cầm nhiều tiền không an toàn. Mẹ giữ hộ con.”
“KFC có gì ngon? Về mẹ xào khoai tây cho con ăn, con thích món đó nhất mà, đúng không?”
Không tôi thích. Chỉ là khoai rẻ.
Tôi muốn chối, nhìn thấy nếp nhăn nơi khóe mắt mẹ, tôi lại không nỡ mở miệng.
…
Tiền phát tờ rơi mùa hè, tiền lì xì Tết, tiền học bổng – mẹ đều nói sẽ giữ giúp tôi.
khi tôi hỏi xin lại, mẹ lại mắng:
“Tiền của mày? nuôi mày lớn ngần không tốn tiền à? Mỗi ngày cho mày ăn uống không tiền chắc?”
“Hết rồi! Đưa đi đóng học phí cả rồi!”
“Mày có thể biết thương mẹ chút được không hả?!”
Được thôi. Con thương mẹ. Con không cần tiền .
Lên đại học, mẹ nói: trai mới vào cấp , đang cần tiền, không thể cho tôi nhiều được. Mỗi chỉ có thể gửi 500 tệ.
Tôi đồng ý.
500 tệ, tôi liệu cơm gắp mắm, có thể .
Tôi đã quá đủ hiểu chuyện rồi!
mà ngay cả 500 tệ, mẹ không muốn gửi đúng hạn.
trước, mẹ trì hoãn 5 ngày mới gửi tiền.
, đã trễ 8 ngày rồi.
Trong túi tôi không còn một xu.
Tôi đành cắn răng, ngắt lời chuỗi than phiền không dứt của mẹ:
“Mẹ ơi, con thật sự không còn tiền ăn rồi. Nếu mẹ kẹt quá thì gửi cho con 50 tệ trước được…”
mẹ không tin.
Gọi điện thẳng , vừa bắt máy đã bắt đầu mắng xối xả:
“Làm gì có chuyện hết tiền? 500 tệ mà tiêu nhanh à? Mày lại tiêu bậy bạ cái gì rồi đúng không?”
Tôi cười khẩy giận.
Không nhịn được phản bác lại:
“ lớn con đã bao tiêu bậy gì ? Con có tiền để mà tiêu bậy ?
Bữa sáng toàn ăn bánh mì giảm giá sắp hết hạn, 8 tệ một túi lớn, mỗi ngày lát, ăn được cả 10 ngày.
Bữa trưa ăn suất cơm rẻ nhất trong căn tin, 1 món 1 cơm 7 tệ, để tiết kiệm, mỗi con đều cầu xin cô cấp cơm múc chút cơm, để dành tối ăn dưa muối.
Đồ ăn vặt, hoa quả càng không dám đụng một cọng.”
“Dù vậy, nước nóng để uống, tiền tắm, tiền điện thoại, băng vệ sinh, thuốc mỗi khi ốm – cái gì mà không tốn tiền?”
“Con đã tiết kiệm mức rồi, mẹ còn muốn ?”
Mẹ không hề thấy có gì sai.
Còn dạy đời tiếp:
“ mà gọi là tiết kiệm hả? Hừ, thời mẹ còn ấy à, cơm còn không có mà ăn, nói gì bánh mì cơm hộp! Đói quá còn gặm vỏ cây!”
“Mày được như bây là tốt số lắm rồi, còn chê cái cái kia, toàn là nuông chiều mà ra!”
“Mẹ không tin mày không có tiền. Hồi đầu kỳ chẳng mày làm trong căn tin ?