Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
ăn trưa, có 10 tệ/ngày, mẹ biết cả đấy!
ra một chưa 200 tệ, mẹ cho 500 tệ, đừng nói là sống 38 ngày, 48 hay 58 ngày không c.h.ế.t đói!
chẳng qua chỉ hút m.á.u mẹ thôi, ghen tức vì mẹ tiêu tiền cho em trai ! Làm có chị nào ích kỷ như ?!”
Tôi sắp sụp đổ thật sự.
Gần như bật khóc mà hét lên:
“ nói mẹ không biết bao nhiêu lần rồi! Chủ quán nghỉ làm, không còn việc nữa rồi!”
Hồi đầu năm nhất, do mua sắm nhiều mà tiền không đủ, tôi chủ động tìm việc làm thêm.
Nhưng tôi học luật, mà còn là năm nhất, môn chuyên ngành cực kỳ dày đặc.
Từ Hai Sáu, có 4 ngày học kín lịch.
Chỉ có Năm là nhẹ hơn – mỗi buổi chỉ có 1 tiết.
Cộng thêm tự học sáng tối, không có thời gian làm.
Cuối tuần còn tham gia hoạt động hội sinh viên – nếu không đủ điểm hoạt động dù học tốt không học bổng.
Mà trường tôi chẳng đại học danh tiếng , chỉ là trường loại I trong thành phố.
Cạnh đó còn có trường 985, nên không ai thuê gia sư từ trường tôi cả.
Cuối , tôi chỉ có thể xin vào căn tin, làm phụ bếp bán trưa.
Mỗi trưa lén trốn học 20 phút để ra đó.
Ông chủ bán cơm gà kho, tình tốt.
Làm 1 tiếng rưỡi, trả 10 tệ, còn bao ăn trưa.
Nhưng tôi xui xẻo, chưa làm nửa ông nói sang nhượng cửa hàng, về quê.
lúc tôi tìm chỗ khác trong căn tin mọi chỗ có làm, không còn trống.
Và thế là…
Tôi thất nghiệp.
Hôm mất việc, tôi nói rõ mẹ.
Mẹ khăng khăng bảo tôi giở mánh, là để giấu tiền riêng, bắt bà trả hết chi tiêu.
Từ hôm đó nay, gần 2 .
Tôi nhắc nhắc cả chục lần, mà mẹ vẫn không tin.
Nghe thấy tiếng nghẹn ngào trong giọng tôi, cuối mẹ có vẻ hài lòng, giọng thản nhiên như đang trêu:
“Ơ kìa, mẹ nói trúng tim đen à? Sao gắt ?”
“Mẹ đâu có không tin, mẹ chỉ thử xem nói thật không thôi mà~”
—-
Tôi mím môi, không nói nữa.
Lúc đó hình như thằng em gọi mẹ, bà mất kiên nhẫn ngay, buông một lấy lệ:
“Thôi rồi, mai mẹ nhận lương rồi chuyển cho .”
Rồi cúp máy.
lúc đó, phòng – Lâm Lâm – mua cơm về.
Tôi vội vã vỗ nhẹ mặt, sợ cô phát hiện tôi mới khóc.
May mà Lâm Lâm vẫn tươi cười, không hỏi han , còn ôm lấy tay tôi nũng nịu:
“Đào Đào ơi~ Cơm gà nồi đá này nhiều quá nè, 15 tệ mà đầy ụ luôn, ăn không nổi.
Cậu ăn phụ một nửa nha~ Cậu biết rồi đấy, ghét nhất là lãng phí đồ ăn mà~”
Tôi biết, cô cố tình làm .
Thấy tôi không có tiền ăn, sợ cho tiền sẽ tổn thương tự trọng, nên luôn dùng cách vòng vo như để mời tôi ăn, giúp tôi tiết kiệm.
Tôi chỉ cười biết ơn, còn cô giả vờ không hiểu, bắt đầu chia phần cơm.
ăn, cô buôn chuyện:
“Cậu biết Lý Nhạc Hồi chứ? Soái ca khoa Tài chính đó, tối nay có buổi tiệc của Hội sinh viên, ảnh .
Cậu nha? Bữa trước họp xong cậu về sớm, ảnh còn hỏi về cậu đấy!”
“Chẳng lẽ ảnh thích cậu? thấy hai có tướng phu thê đó nha~”
Tôi lắc đầu, cúi xuống, lí nhí nói:
“Không thể nào đâu…”
Lý Nhạc Hồi là anh khóa trên, năm hai, tình lạnh nhạt, họp tùy hứng, đẹp trai, học giỏi, gia thế tốt – toàn mặc đồ hiệu.
Còn tôi…
Tôi nhìn xuống chiếc áo thun trắng 15 tệ mua ngoài vỉa hè, tự ti dâng trào.
Tôi lấy mà xứng anh ?
—-
Tối hôm đó, tiệc bắt đầu.
Tôi vào phòng ngồi vào góc, ai ngờ chị khóa trên phòng tuyên truyền nắm tay kéo tôi, nháy mắt tinh nghịch:
“Vị trí của em ở kia kìa~”
Tôi nhìn theo…
Là Lý Nhạc Hồi.
Anh gật đầu tôi, mặt không biểu cảm.
Trông không giống có cảm tình, nên tôi càng bối rối.
Tôi ngồi xuống cạnh anh.
Anh giúp tôi kéo ghế.
Còn tráng nước, tráng bát cho tôi.
Chúng tôi nói chuyện lơ đãng đôi .
Anh bỗng hỏi:
“Em có trai chưa?”
Ánh mắt anh rất nghiêm túc.
Tôi hơi hoảng, vội vàng lắc đầu.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi thoáng thấy môi anh khẽ nhếch – như đang cười. Nhưng rất nhanh, anh bình thản.
Ngay sau đó, anh hỏi tiếp một khiến tôi đơ :
“… em có làm ‘mèo ’ của anh không?”
Tôi ngơ ngác:
“Mèo ? Là… gái hả?”
Anh lắc đầu:
“Không gái. Là mèo .
Anh thấy mắt em to, long lanh, cách mềm mại, rất giống mèo nhỏ của anh.
Mà anh bị dị ứng lông mèo, không nuôi mèo thật.”
Thấy tôi chưa hiểu, anh nói tiếp:
“Không cần làm cả. Chỉ cần ở anh, để anh đút em ăn, trò chuyện anh là đủ.
Anh sẽ chia một nửa tiền tiêu vặt cho em – mỗi 2000 tệ. Thế nào?”
Lúc nghe đầu tiên, tôi còn tưởng anh ta là thằng điên, có bệnh thần kinh, lấy làm mèo nuôi.
Nhưng nghe hai, tôi thấy… hình như đây là một đại gia đầu óc đơn giản, tốt bụng, nhiều tiền.
Mỗi 2.000 tệ đó!
Mà chỉ cần ăn , trò chuyện một chút thôi!
Tôi thừa nhận… có một khoảnh khắc, tôi rất gật đầu.
Bởi vì đúng là tôi nghèo rớt mồng tơi thật rồi.