Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi không rời khỏi căn nhà nữa.
Mẹ gần mất ngủ, ánh mắt trống rỗng, khuôn mặt già đi cả chục tuổi sau vài ngày. Mỗi lần tôi hỏi, lắc :
“Đáng lẽ không nên quay nơi này…”
Tôi không nói gì. Tôi dần hiểu: tôi chưa từng thật sự rời khỏi nơi này.
—
Tối hôm , khi đèn trong nhà nhấp nháy liên tục mạch tim đứt quãng, tôi nghe thấy gọi quen thuộc:
“Anh hai… nhớ không?”
Tôi bước gác, một mình.
Không đèn.
Không theo gì.
câu hỏi duy nhất:
“ là ai trong hai chúng ta?”
Chiếc nôi nằm trống không.
Nhưng tấm treo trên tường – tấm mà từ tôi chưa từng chú ý – bắt rạn nứt.
Tôi bước tới. Trên mặt , sương mờ hiện từng chữ:
“ CHỌN LÀ MÀY.”
—
Tôi hoảng loạn.
tôi ai đập mạnh.
Toàn thân lạnh toát.
Rồi nói vang – không dịu dàng hay nữa. Nó già, câm phẫn, và buốt thấu tim:
“ mày là loại bỏ. mày là được thay thế.”
Mặt chớp một hình ảnh:
Một đoạn trong cuộn băng VHS – chưa từng phát trước .
Máy quay đặt cố định. Ba tôi bế một – là HIếu. thì ôm một khác – không rõ mặt.
Ông đứng phía sau, tay cầm dao. Giọng run rẩy:
“Phải chọn. nào trầm lặng hơn, dễ giấu hơn. nào ít tìm hơn… thằng Hiếu. Tao xin lỗi.”
Ông tay về phía bé ôm.
“Thằng kia thành . giấy tờ, tên, . mày… mày được chôn.”
Máy quay run rẩy. la hét. khóc ré . Máu văng vào ống kính.
Màn hình đen.
—
Tôi ngã quỵ.
Toàn thân tôi lạnh nhấn chìm trong nước đá. Cảm giác không là sợ… mà là trống rỗng đến tận linh hồn.
Tôi… không phải là .
Tôi là Hiếu.
Tôi là đáng ra đã loại bỏ.
Bằng cách nào – thể do , hoặc do trai tôi đã c.h.ế.t – tôi đã được giữ . Tôi tiếp, tên khác, ký ức của khác, thay cho thật.
—
Gió rít qua khung cửa gác xép. Chiếc nôi bắt lắc mạnh, rồi lật úp. Từ bên trong, hàng chục món đồ lăn ra: vòng tay sơ sinh, hình cắt dở, mẩu tóc, một đoạn khăn thấm m.á.u cũ.
Và… một tờ giấy khai tử.
Tên chết: .
ký xác nhận: Ông .
—
Đèn vụt tắt.
Trong bóng tối, tôi thấy một dáng thấp bé bước ra từ bức tường – là tôi, khi bé.
ấy tiến , giơ tay ra, giọng ngọt ngào đến rợn :
“Giờ anh nhớ rồi. mượn anh một cuộc đời thôi. Trả nhé?”
Tôi không thể nhúc nhích.
tim đập đè nặng lồng ngực.
Trong phút chốc, mọi thứ đảo ngược – tôi thấy mình đứng nhìn từ trong , kia – tôi bên ngoài – , cười, ôm mẹ.
—
Kết thúc đoạn băng, tôi ngồi im trong bóng tối.
Tôi là Minh.
Nhưng thế giới này chỗ cho một trong hai.
Và cái giá của việc thay…
là phải nhớ đến kẻ lãng quên.
—