Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Tôi tên là Hứa Tiểu. Nửa tiếng trước, một người đàn ông mặc vest gõ cửa nhà tôi.

Anh ta nói anh ta đến tương lai, là tương lai của tôi, rằng ba nữa tôi sẽ anh ta và trở thành thiếu phu nhân thứ ba của tập đoàn Quân An, đầu cuộc sống tiêu không cần nhìn giá mà tôi hằng mơ ước.

Nhưng bây toàn bộ tài sản và thẻ tín dụng dưới tên anh ta đều đã bị đóng băng, ví thì bị trộm mất, cần ba mươi tệ xe về nhà tổ quy tông, hy vọng tôi có cho anh ta mượn.

“Đồ thần kinh!” Tôi giơ tay định đóng sập cửa lại.

Người đàn ông giơ tay giữ chặt cửa: “Tôi nói thật mà, Hứa Tiểu, bảy tuổi em tè dầm rồi đổ thừa cho con chó trong nhà, mười tuổi trộm nội y của bà Lý hàng xóm suýt bị mẹ đánh gãy chân.”

“Mười sáu tuổi bạn trai qua mạng, gặp mặt đi thì chia đôi , em trả thiếu người ta một tệ rưỡi, vừa ra khỏi quán đã bị đá luôn…”

Hàng xóm xung quanh nhao nhao thò đầu ra xem náo nhiệt, tôi giật hoảng hốt, tóm cổ áo anh ta lôi vào nhà: “Im ngay! Ai nói cho anh biết mấy chuyện hả?”

Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt sáng long lanh: “Còn nữa, dưới mông bên trái của em có một nốt ruồi màu nâu.”

“Đồ biến thái!” Tôi giơ tay tát một cái lệch cả mặt anh ta, vậy mà anh ta không giận, chỉ cười tít mắt nhìn tôi: “Tốt thật, em vẫn mạnh mẽ như xưa.”

Tôi nghiến răng nghiến lợi túm cổ áo anh ta, vì không đủ chiều cao nên phải nhón chân lên.

Không ngờ tên này còn phối hợp cúi người xuống tôi có nhìn thẳng vào mắt anh ta.

“Anh là thằng thần kinh đâu đến? Sao biết nhiều chuyện của tôi như vậy?”

Anh ta trả lời chắc nịch: “Tôi là tương lai của em mà! Chuyện về em có gì tôi không biết chứ, tôi còn có kể nhiều hơn nữa nếu em muốn nghe…”

“Có nấu cho tôi một không?”

Tôi mở cửa ra, giận dữ quát: “Tôi không cần biết anh đến làm gì, cút ngay, nếu không tôi gọi cảnh sát đấy!”

Anh ta tháo đồng hồ đưa cho tôi, vẻ mặt khẩn thiết: “Rolex đấy, làm ơn đi mà.”

“Tôi đói sắp chết rồi!”

2

Người đàn ông trông có vẻ đầu óc không bình thường này nói tên là Hạ Tranh, mở là gọi tôi là vợ.

Thấy vẻ mặt tôi không tin, Hạ Tranh lại nói: “Đầu giường của em giấu ba cuốn truyện tranh người lớn, bây đang đọc đến trang cuối của cuốn thứ ba, nam chính bị rắn nuốt chửng, em có muốn biết kết cục không?”

“Im đi!” Quá kinh khủng, anh ta mà cũng biết rõ đến mức này.

Tôi nổi da gà lao tới bịt anh ta, má nó, spoil chết cả nhà đấy!

Hạ Tranh nói anh ta chẳng có mục đích gì, chỉ muốn một mì thôi, xong là đi, còn nói tôi cứ yên tâm, anh ta tuyệt đối không phải người xấu.

Thế là mới có cảnh trong bếp thế này, tôi đang rán trứng, anh ta thì rửa rau.

Tôi thích nấu mì sợi, rán một quả trứng rồi đun nước súp trắng, sau thả mì vào, tiếp theo là vài lát thịt tẩm bột mỏng, cuối cùng cho thêm chút dưa chua và rau.

Vừa cho mì vào xong, Hạ Tranh đã rất thành thạo mở tủ ra một gói dưa chua đưa cho tôi.

Nhìn thứ trong tay anh ta, tay tôi run lên, đổ nhiều muối hơn một muỗng.

Má nó, tên biến thái này là đâu đến, sao lại hiểu rõ tôi như lòng tay thế này?

Một mì thơm lừng nóng hổi bưng lên .

Hạ Tranh ngồi trước cúi đầu như chết đói lâu ngày, anh ta dường như không ra là tôi cho nhiều muối, chỉ vài ba miếng đã sạch mì, ngay cả nước cũng húp cạn.

Anh ta vẻ mặt mãn nguyện: “Vợ ơi, vẫn là tay nghề của em ngon nhất.”

Tôi siết chặt nắm đấm dưới , hít sâu bình tĩnh lại.

“Anh thật sự là xuyên không tương lai về sao?”

Hạ Tranh nghiêm túc: “Chính xác.”

“Vậy anh nói thử xem, bao tôi phát tài?”

Anh ta chớp mắt: “ em anh.”

Cứu tôi , tên này trơn như mỡ!

3

Tôi tra thử tập đoàn Quân An, trang chủ hiện lên phần giới thiệu.

Hơ! Ghê thật, doanh nghiệp trong top 500 thế giới!

Trên trang có ảnh người sáng lập, ông già trong hình ngoài cái họ ra thì chẳng có điểm nào giống người đàn ông trước mặt.

Hạ Tranh đứng bên chỉ trỏ: “Người nhà họ Hạ bọn tôi đều rất kín tiếng, không tìm thấy ảnh tôi là bình thường.”

Tôi khóa màn hình lại, bình tĩnh hỏi: “Anh đã xuyên không về, có biết bao nhiêu việc lớn làm, tìm tôi làm gì?”

Hạ Tranh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như chó con ngoan ngoãn, nhưng thì nói lời vô liêm sỉ: “Vì vợ là quan trọng nhất.”

Tôi phì một tiếng! đàn ông, lời dối trá!

Hạ Tranh liếm môi: “Vợ ơi, anh hơi khô.”

ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Hạ Tranh đang tìm nước thì quay đầu lại: “Ai đến vậy?”

“Mở cửa, kiểm tra đồng hồ nước.”

Tôi đứng dậy điềm tĩnh bước tới mở cửa: “Người thu nước.”

Cửa mở ra, bên ngoài là cảnh sát.

Tôi trốn ra sau lưng họ, chỉ vào trong nhà hét: “Chú công an, mau tên thần kinh đi!”

Hạ Tranh sững lại một chút, rồi sa sầm mặt, kéo áo vest ra, thò tay vào trong áo, cảnh sát đầy kinh nghiệm lập tức rút súng nhắm vào anh ta quát lớn: “Giơ tay lên, ôm đầu ngồi xuống!”

Tay Hạ Tranh run lên, trong ngực rơi ra một quyển đỏ.

Anh ta cúi người nhặt lên: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn đưa các anh xem đăng ký kết hôn.”

mở ra, ảnh thẻ nền đỏ, tôi và anh ta đứng cạnh nhau, nhìn vào ống kính cười toe toét.

Đồ quỷ! Cái quỷ gì vậy trời!

4

cảnh sát nghi ngờ tôi báo án giả, nên rời đi cũng đưa tôi lên xe luôn.

Hạ Tranh ngồi bên cạnh tôi, ghé tai thì thầm đầy kinh ngạc: “Vợ ơi, nào em báo cảnh sát vậy? Anh hoàn toàn không biết luôn!”

Tôi siết chặt nắm tay, quay sang hỏi cảnh sát: “Chú công an, tôi thật sự không anh ta…”

Anh cảnh sát trẻ nghiêm túc: “Chị ơi, em nay mươi sáu, làm ơn đừng gọi em là chú.”

“…Xin lỗi.”

Một cảnh sát khác đầu trách mắng tôi: “Vợ cãi nhau thế nào cũng không báo án giả, cô có biết hành vi này là phạm pháp không! Còn làm lãng phí tài nguyên công cộng nữa!”

Khóe tôi giật giật: “Anh ta thật sự không phải tôi!”

kết hôn đặt ngay đây, chẳng lẽ còn giả sao?”

Tôi cứng họng không nói gì, đối diện, Hạ Tranh lặng lẽ quyển đỏ ra lần nữa, nhẹ nhàng phủi bụi không tồn tại trên bề mặt, rồi bỏ lại vào túi áo, mỉm cười tôi.

Tôi đưa tay ôm ngực, tức đến mức muốn hộc máu.

5

Tới đồn cảnh sát, sự thật nhanh chóng làm sáng tỏ.

Tôi là Hứa Tiểu, tên không đổi, họ cũng không, trong mục hôn nhân trong hộ khẩu ghi rõ ràng chữ “chưa kết hôn”.

Anh cảnh sát trẻ ban nãy còn nói chắc nịch trợn tròn mắt kinh ngạc: “Thật sự không phải vợ à? Vậy sao trên tay anh ta lại có kết hôn?”

Tôi bất lực giang tay: “ các anh tin rồi chứ? Tôi thật sự không biết anh ta, hắn là đồ thần kinh, còn tự là thiếu gia tập đoàn Quân An, vớ vẩn hết sức.”

Lời vừa dứt, một cảnh sát lớn tuổi hơn đẩy cửa bước vào: “Đã xác thân phận, là Hạ Tranh, cháu trai út của Hạ Vinh Anh, tập đoàn Quân An.”

Cả phòng đồng loạt quay đầu nhìn tôi, ánh mắt thay đổi.

Viên cảnh sát lớn tuổi nhìn tôi nghi hoặc: “Thật sự không nhau?”

Tôi quả quyết lắc đầu, cảnh sát càng thêm khó hiểu: “Hắn ta định làm gì? lại, quyển này là giả.”

“Bốp” một tiếng, quyển đỏ in chữ “ đăng ký kết hôn” bị ném lên , cảnh sát chỉ vào nó nói: “Giả quá đi, nhìn ngày mà xem, 20 tháng 5 2023.”

Mọi người xúm lại nhìn, là vậy, ai nấy cười ầm lên, nhưng tôi thì không cười nổi, trong lòng nghi ngờ.

Hạ Tranh nói ba sau tôi sẽ anh ta, nay mới là 2019.

6

Hạ Tranh kiên quyết phủ chuyện quấy , nói là bạn trai tôi, cảnh sát cũng cảm thấy anh ta có vấn đề, thiếu gia nhà giàu có gì mà không có, vậy mà lại làm giả kết hôn tiếp cận phụ nữ, thật đáng xấu hổ!

Ngoài đầu óc có vấn đề ra thì không còn cách giải thích nào khác.

Hạ Tranh kiên quyết phủ bị bệnh, cũng giống như việc anh ta nói tôi vậy, đầy lý lẽ và ngang nhiên.

“Anh nghĩ người giàu có thật sự có tất cả sao?” Anh ta giận dữ vì không hiểu, rồi lại hạ thấp giọng, “Thật ra cũng có nhiều đấy, biệt thự, du thuyền, đảo riêng…”

“Nhưng lòng tham của con người là vô đáy.

“Người không thì muốn có , người không vợ thì muốn có vợ, người đã định sớm muộn cũng ở bên nhau, sao không tranh thủ trước?”

đầu triết lý rồi, nói chuyện bất thành.

Cảnh sát liền thử liên hệ người nhà họ Hạ giải quyết.

Người nghe máy là một ông già, biết Hạ Tranh đang ở đồn công an thì giọng nhẹ hều hỏi: “Phạm tội gì thế?”

Cảnh sát nói: “Tình nghi quấy phụ nữ.”

“Ồ.” Ông lão giọng hòa nhã: “Chúng tôi là công dân chấp hành pháp luật, cứ xử lý theo quy định… Khoan đã, cậu nói cái gì mà quấy ?”

Cảnh sát nhắc lại: “Tình nghi đột nhập nhà dân quấy phụ nữ.”

Ông lão im lặng một , rồi thái độ thay đổi 180 độ: “Không biết người , gọi nhầm số rồi.”

Điện thoại bị lạnh lùng dập máy.

Hạ Tranh vẫn chưa biết chuyện này, anh ta ngồi cạnh tôi tiếp tục cố gắng thuyết phục: “Anh biết em không tin lời anh, nếu theo quỹ đạo thì bây chúng ta là chưa biết nhau, nhưng không sao, em đã biết đến sự tồn tại của anh rồi.”

là anh làm giả, nhưng nếu em đồng ý, ngày mai chúng ta có đi làm bản thật.”

Tôi rút vào góc tường, cảnh sát chen vào ngồi giữa chúng tôi: “Anh Hạ, tuy anh đẹp trai lại có , nhưng làm ơn bình tĩnh lại đi.”

7

Vụ việc này, một cảnh sát già dặn khuyên tôi riêng: “Cô xem chuyện cũng chưa đến mức nghiêm trọng, tôi khuyên cô nên giải quyết riêng đi, dù gì người ta cũng có thế lực, kiện cáo không có lợi gì cho cô đâu.”

Nói thật thì buộc tội quấy cũng không dễ, Hạ Tranh đã làm gì? Ngoài việc vạch trần mấy chuyện xấu hổ của tôi, của tôi một mì, rồi làm một cuốn đăng ký kết hôn giả tôi.

Anh ta còn chưa chủ động đụng vào tay tôi lần nào, nói là quấy tình dục cũng không có bằng chứng thực tế, muốn kết tội là rất khó.

Cảnh sát nói cùng lắm chỉ có yêu cầu anh ta bồi thường tổn thất tinh thần, cỡ mấy mì.

Trong đang nói thì xa bước tới một quý bà mặc đồ Chanel, tóc uốn ngắn, đeo kính râm to, sau lưng là vệ sĩ, dáng đi đầy khí thế.

Bà ta dừng lại khi đi ngang qua chúng tôi, tháo kính râm, đôi môi đỏ mở ra: “Chào các đồng chí, tôi muốn tìm người, một thanh niên vừa bị vì quấy con gái.”

Không ngờ trùng hợp thế, người chính là cô của Hạ Tranh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương