Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

8

Tôi cứ tưởng cô của Hạ Tranh là nhân vật lợi hại, trên phim toàn diễn như vậy, người giàu thường kiêu căng và độc đoán.

Ném một tấm chi phiếu mấy vạn tệ trước tôi, rồi hào sảng nói: này giải quyết riêng đi.

Trong lúc tôi còn mong đợi điều gì đó,

Hai cô cháu lại rất chân thành tôi.

Hạ Tranh nói: “Vợ ơi , anh thô lỗ làm em sợ.”

Hạ Vân cầm túi xách đập thẳng vào sau gáy anh ta, Hạ Tranh rên lên một , tức giận không dám phản kháng.

Cô ta áy náy và thẳng thắn : “Thật cô Hứa, mấy hôm trước cháu tôi bị ngã từ ban công xuống, đầu bị thương, trí nhớ rối loạn, dạo gần đây cứ chạy khắp nơi tìm vợ, làm phiền cô rồi, thật đấy!”

Hạ Tranh mày bí xị bên cạnh im như thóc.

Tôi vội vàng xua tay: “Không sao không sao, mau đưa anh ta đi là được.”

“Thật sự rất , cô xem cần chúng tôi bồi thường gì…”

Chắc… đền tôi vài tô mì được?

quên đi, tôi đâu đến mức một bát mì.

Tôi chân thành khuyên nhủ: “Cô Hạ à, nếu cháu cô bị bệnh thì nên đưa về chăm sóc kỹ, tự dưng xông vào nhà người khác như thế thật sự rất đáng sợ.”

Nghe vậy, Hạ Tranh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đen láy hiện rõ vẻ tủi thân.

Hạ Vân đầy áy náy: “Thật lòng vì đã gây phiền phức cô.” Rồi lấy điện thoại ra: “Hay là thế này, chúng ta kết bạn WeChat đi, sau này có gì cô cứ liên hệ tôi.”

Chắc không cần đâu, tôi nghĩ chẳng còn gì để liên lạc nữa, nhưng vẻ nhiệt tình của Hạ Vân khiến người ta khó từ chối.

“Bíp” một , sau khi kết bạn, Hạ Vân nở nụ cười hài lòng, vỗ tay một cái: “Mời lên .”

“Hôm nay làm phiền cô rồi, cô Hứa, tạm biệt.” Hạ Vân nhếch môi cười, đeo kính râm vào, giày cao gót gõ lộp cộp rời đi.

Hai sĩ tiến lên, bẻ tay Hạ Tranh ra sau như áp giải tội phạm rồi ép anh ta lên sang.

Hạ Tranh giãy giụa: “Buông tôi ra! Tiểu Tiểu, cứu anh!”

Tất cả mọi người đều làm như không nghe thấy.

Chỉ đến khi đã ngồi vào , anh ta mới được thả ra, lao lên cửa kính , cuống quýt mấp máy môi.

“Tiểu Tiểu! Chờ anh quay lại!”

Xì, cút giùm đi!

9

Về đến nhà, tôi lên mạng tra tin tức về vị họ Hạ này.

Đúng như Hạ Tranh nói, người nhà anh ta rất kín , trên mạng có đủ kiểu ảnh thật giả lẫn lộn đều bị là người nhà họ Hạ.

Trong đó có một bức ảnh một người đàn ông mặc vest, dáng vẻ tinh anh, có người nói đó chính là nhỏ nhà họ Hạ – Hạ Tranh.

Nếu không phải cảnh sát xác nhận thân phận, tôi suýt tin rồi.

Tin tức thật sự liên quan đến Hạ Tranh là trong một scandal với nữ minh tinh.

Một studio chuyên tin tức giải trí đăng vài bức ảnh kèm một bài viết.

Nội dung đại khái là: một tiểu hoa tụt dốc về tài nguyên vì dính vào một công tử nhà giàu, nhưng bị đình anh ta cấm cản.

Vì cô cậu công tử làm loạn cả nhà, thậm chí còn muốn bỏ nhà ra đi, đình công tử có bản lĩnh, đè tiểu hoa xuống bùn, cô thấy rõ tình yêu thì không làm nên trò trống gì, sau đó lại thả cô một cái bánh lớn.

Tiểu hoa bị giày vò một trận tưởng chừng sự nghiệp kết thúc tại đây, không ngờ lại có cơ hội trở mình, thế là sau khi nhận được tài nguyên cô lập tức bỏ rơi công tử, vội vã ra nước ngoài đóng phim.

Trong những tấm hình kèm bài viết, người đàn ông cạnh tiểu hoa chính là Hạ Tranh.

Hừ, cái quỷ gì thế này!

10

Tôi nhét ba quyển truyện tranh đầu giường vào tận sâu trong tủ, nghĩ đi nghĩ lại, gọi người đến kiểm tra xem nhà mình có camera mini nào không.

Công ty ninh trả lời: nhà tôi rất toàn, chẳng có gì hết.

Thế mới vô lý chứ.

Nhưng chính vì không tra ra gì nên tôi mới tâm được.

Cuộc sống lại trở về yên ổn, khoảng hơn một tuần sau đó, tôi bắt đầu có giác dạo này ra ngoài có gì đó rất kỳ lạ, giống như có người theo tôi.

Không ít lần tôi dừng lại quay đầu nhìn, ngoài dòng người tấp nập thì chẳng thấy gì cả.

xảy ra vào đêm hôm đó.

Sau một ngày mệt nhoài, để rút ngắn đường về nhà, tôi quyết định đi đường hầm hầm dưới chung cư.

Ba giờ sáng, trong hầm yên tĩnh chỉ còn bước chân của tôi vang vọng, lúc đầu tôi không thấy có gì lạ, đi được một đoạn mới nhận ra âm thanh kỳ quái phía sau dường như lén lút bám theo.

Đến khúc cua, tôi nhanh chóng nép sau một cột trụ, cởi giày vòng ra sau rồi quay đầu nhìn.

Quả nhiên, một người đàn ông mặc đồ thể thao, đội mũ, đeo khẩu trang lén lút theo tôi, hắn ở nơi tôi vừa mất, nhìn quanh tìm kiếm, không hiểu tại sao lại để mất dấu.

Không thấy , hắn ta đi thẳng về phía thang máy.

Nhận ra đối phương có thể biết tôi ở đâu, tôi bỏ hết đồ trên người, chân trần lao ra, nhảy lên hắn, khóa cổ.

Mượn lực xoay người, tôi quật hắn ngã xuống đất.

Chiếc mũ của hắn rơi ra, lộ rõ khuôn , tôi khựng lại, rồi vung một bạt tai.

“Mẹ nó, làm tôi sợ chết!”

11

Đáng ghét, là người quen!

“Anh bị thần kinh à, nửa đêm theo tôi!”

Tống Tuấn Thư nằm trên đất rên rỉ: “ tôi… xong rồi xong rồi, tê luôn rồi!”

“Có khi nào liệt nửa người không?”

“Bình tĩnh.”

Tôi trấn : “Để tôi tra số điện thoại nhà tang lễ.”

Tôi vẫn còn đè lên người anh ta, định buông ra thì một luồng ánh sáng bất ngờ rọi thẳng vào hai đứa.

cầm đèn pin hốt hoảng chạy tới: “Hai người! Dù giờ đã khuya, nhưng không thể làm mấy này ở đây đâu!”

Làm cái gì?

Tôi và Tống Tuấn Thư tách nhau dậy, Tống Tuấn Thư xoa , lúng túng giải thích với : “Hiểu lầm , chúng tôi là bạn bè đùa chút .”

nhìn động tác của anh ta, định nói rồi lại , liếc mắt lên camera: “Người trẻ có sáng tạo là tốt, nhưng tôi khuyên hai người nên về nhà đi, cặp trước nghịch kiểu này giờ vô đồn rồi đấy.”

Tống Tuấn Thư cau mày nghiến răng, liếc tôi một cái rồi cười gượng với : “ ơn lời khuyên.”

Vào thang máy, anh ta vẫn lầm bầm: “Cô ra tay mạnh thật, suýt nữa cô bẻ mất nửa đời người của tôi rồi.”

Vừa nói vừa xoa , tôi lườm anh ta: “Nửa đêm bị thái theo , tôi không được phép đánh à?”

Tống Tuấn Thư giơ ngón cái: “Tôi biết cô rất ghê gớm.”

“Làm ơn lần sau gặp tình huống đó thì chạy đi, nhỡ đối phương có dao thì sao?”

ơn nhé, thái có dao, sao cô biết tôi không có.” Tôi tiện tay rút ra một con dao Thụy Sĩ gấp nhỏ trong túi.

Tống Tuấn Thư tròn mắt: “Cô còn mang theo cái đó!”

“Hết cách rồi.” Tôi vung dao vài cái, “Dạo này luôn có giác bị theo , để toàn vẫn nên có thứ phòng thân.”

Tống Tuấn Thư ho nhẹ, mắt nhìn sang hướng khác.

Tôi nheo mắt nhìn anh ta: “Không phải là anh đấy chứ?”

“Nghe nói cô bị người lạ vào nhà quấy rối, mấy hôm nay tôi lại chuyển lên trên nhà cô.” Tống Tuấn Thư ấp úng.

“Vậy mấy hôm nay đều là anh?”

Anh ta nói đầy lý lẽ: “Đây là cô!”

“Vậy sao còn che kín người?”

“Sợ bị cô đánh!”

12

Tôi và Tống Tuấn Thư là bạn bè chơi chung, à quên, bỏ chữ “chơi bời” đi thì đúng hơn.

Chúng tôi quen nhau từ cấp hai, nguyên nhân không cần nói rõ, hai chữ : nghiệt duyên.

Tống Tuấn Thư sống mười tám, tôi ở mười ba.

Tôi hỏi anh ta: “Sao lại chuyển đến đây?”

Anh ta ấp úng: “Bạn gái tôi sống ở đây…”

Tôi nghi hoặc: “Bạn gái nào? Tiểu Điềm Điềm hay Đại Sóng Lượn?”

Tống Tuấn Thư cười ngọt ngào: “Không phải hai cô đó, lần này là một chị gái quyến rũ.”

Ong đi hút mật, anh ta thì “hút” phụ nữ, gu rất chuyên biệt, chỉ yêu những cô da trắng ngực to ngọt ngào như kẹo.

Nhà họ Tống chưa từng có kẻ ăn chơi như vậy, mẹ Tống Tuấn Thư sờ ngực mình rồi hỏi đầy khái: “Chẳng lẽ hồi nhỏ bú mẹ không đủ, người ta tình , nó thì sữa?”

biết được.

Đến mười ba, Tống Tuấn Thư nhận được cuộc gọi: “Bé cưng~ anh trong thang máy, sắp về rồi.”

Tôi vẫy tay: “Bye…”

Sáng hôm sau, tôi bị gõ cửa đánh thức.

13

Tống Tuấn Thư mắt thâm quầng ngoài cửa: “ tôi trốn nhờ chút đi! Hôm qua cô rụng một sợi tóc dính vào áo tôi, tôi nói là của bà lao công dưới, hôm nay cô kia bắt tôi dẫn bà ấy đi xét nghiệm DNA!”

Nói xong chen vào, tiện tay đóng cửa.

Tôi còn ngơ ngác tại chỗ một lát rồi mới quay vào bếp.

Tống Tuấn Thư thấy tôi cầm cây cán bột đi ra, sợ đến phát run: “Đừng đừng đừng!”

Lại có gõ cửa.

Tôi hít sâu, nén cơn giận đi mở cửa.

Ngoài cửa là một người phụ nữ da trắng như tuyết, tóc xoăn sóng to, váy bó sát nóng bỏng, khe ngực rõ rành rành.

Cô ta khoanh tay, lạnh lùng hỏi: “Có thấy người đàn ông cao ráo đẹp trai đi qua đây không?”

Tôi định trả lời, thì bất ngờ thấy một bóng người lướt qua, ánh mắt tôi lập tức dừng lại.

Người phụ nữ quay đầu nhìn theo ánh mắt tôi, rồi sững lại, đưa tay đẩy tôi vào nhà: “Không cần nữa, tôi tìm được rồi.”

Cô ta chủ động ra chiêu, vén tóc xoăn điện mắt lia lịa: “Đẹp trai, anh giống y như bạn trai tiếp theo của tôi…”

Hạ Tranh xách đồ ăn sáng, sắc như thấy ma, nép sát vào tôi: “Cô là ? Muốn làm gì?”

Nghe động tĩnh, Tống Tuấn Thư ló đầu ra từ trong nhà tôi, người phụ nữ thấy anh ta lập tức sắc, chỉ vào tôi gào lên: “Cô ta là ? Sao anh lại ở nhà cô ta?!”

Hạ Tranh nhìn Tống Tuấn Thư mặc đồ ngủ, rồi nhìn tôi, mũi như trời sập: “Hắn là ! Sao lại ở trong nhà em?!”

Tống Tuấn Thư đánh giá Hạ Tranh, hỏi tôi: “Hắn là ? Sao ở đây?”

Tôi không nhịn nổi nữa, lấy cây cán bột đập mạnh vào cửa quát: “Im hết tôi!”

Lập tức im phăng phắc.

Hàng xóm lại mở cửa thò đầu hóng .

Tùy chỉnh
Danh sách chương