Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Tôi kết hôn với Đới Bỉnh Chương, chỉ vì tôi trông giống Bạch Nguyệt Quang trong lòng anh ta.

Anh là một nhà văn trí thức đến từ thành phố, còn tôi chỉ là một cô thôn nữ mù chữ.

Muốn xứng đáng với anh, tôi mua sách về, kiên trì học từng nét chữ — và bị anh bắt gặp.

“Trẻ con ba tuổi viết còn đẹp hơn cô, thứ này chẳng ra gì, lại còn mơ so với Như Ân.”

Ngày tôi cuối cùng cũng viết được tên anh, thì cũng là lúc anh nhận được suất trở về thành phố.

Chưa kịp thu dọn hành lý, anh đã vui mừng khôn xiết mà rời đi, chỉ để lại một tờ “thỏa thuận ly hôn” viết vội sau tờ giấy luyện chữ của tôi.

Vài năm sau gặp lại, là trong lễ vinh danh các nhà văn xuất sắc.

Tôi vuốt nhẹ chiếc nhẫn ở ngón áp út, bước vào hội trường.

1

Trên tờ giấy chứng nhận đỏ rực, tên tôi hiện rõ cùng những nhà văn lớn:

[Cố Tiểu Hỷ – Giải thưởng Ngôi sao Văn học Nông thôn]

Tôi hơi đỏ mặt, có chút hồi hộp, nhìn quanh đám đông phía sau — nhanh chóng tìm thấy người mình muốn thấy, trái tim cũng bình tĩnh lại phần nào.

Do dự một chút, tôi tháo nhẫn, nhét vào túi áo.

Vừa cất xong, Đới Bỉnh Chương dẫn theo Lâm Như Ân tiến đến, làm ra vẻ thân thiết gợi chuyện cũ.

Tác phẩm của anh đã nhiều năm không được đề cử, lần này có mặt e là nhờ ánh hào quang của nhà họ Lâm.

“Như Ân, đây là Tiểu Hỷ. Em chẳng phải luôn muốn gặp cô ấy sao?”

Tôi và Lâm Như Ân chạm mắt nhau — tôi đã gặp cô ta từ ba năm trước.

Hôm đó, cô ta và Đới Bỉnh Chương quấn lấy nhau trong phòng, dù phát hiện tôi đang nhìn qua khe cửa cũng chẳng hề hoảng loạn, ngược lại còn càng hôn anh ta mãnh liệt hơn.

“Tiểu Hỷ, tuy năm đó chúng ta đến với nhau là một sai lầm, nhưng dù sao anh cũng đã ảnh hưởng đến em. Nhìn em hôm nay có chút thành tựu, anh thật sự thấy an ủi đấy.”

“Đúng rồi, em biết Như Ân là giám khảo kỳ này chứ? Em có thể đoạt giải, phải cảm ơn cô ấy đã rộng lượng bỏ qua hiềm khích cũ!”

Trước đó, bà Trần từng nói với tôi rằng tác phẩm của tôi xứng đáng giải xuất sắc. Sau đó, tôi chỉ được giải “Ngôi sao mới”, bà cảm thấy kỳ lạ nên nhờ người điều tra.

Nghe nói có một giám khảo đã bỏ phiếu phản đối — giờ thì xem ra là ai đã rõ.

Dĩ nhiên trong trường hợp này tôi sẽ không đi chất vấn cô ta, chỉ lễ phép chào hỏi đúng mực:

“Ngưỡng mộ đã lâu, cô Lâm.”

Đới Bỉnh Chương nói đã lâu không gặp, muốn chụp ảnh lưu niệm, rồi quay người đi tìm thợ ảnh.

Lâm Như Ân lấy khăn tay ra, cố tình lau qua bàn tay vừa bắt tay với tôi, mắt nhìn về tờ giấy trao giải:

“Sau khi bà Trần lui về, tiêu chuẩn tuyển chọn của Hội nhà văn đúng là ngày càng xuống dốc. Tôi thật không ngờ, tên cô cũng có thể viết chung một hàng với con trai bà ấy.”

Bà Trần từng là chủ tịch hội, hai năm trước con trai bà – Trần Thâm – nhờ một cuốn văn học chính luận mà đoạt giải cao nhất. Vì tránh điều tiếng, bà đã tự nguyện từ chức.

Lâm Như Ân bỗng bật cười khẽ:

“Càng không ngờ là, bao nhiêu năm rồi cô vẫn chưa chết tâm, vì đàn ông mà chẳng màng liêm sỉ, chạy đến đây khoe khoang thị uy — thật khiến người ta phải nhìn cô bằng con mắt khác!”

Tôi chỉ là một tác giả vô danh, lần này đột ngột lọt vào danh sách đề cử, tin đồn nổi lên bốn phía: nào là có “quan hệ”, nào là “con riêng”, thậm chí còn có người bảo tôi quyến rũ vài giám khảo để đổi lấy giải thưởng.

Cô ta cố ý nói lớn hơn, đã có người bên cạnh ngoảnh lại nhìn. Chuyện thế này càng biện minh càng dễ bị hiểu sai, tôi không muốn tranh cãi, liền xoay người rời đi nhưng lại bị cô ta giữ chặt lấy cánh tay, không chịu buông.

“Làm rồi mà không dám nhận à, nhà văn ngôi sao mới?”

Tôi quen làm việc đồng áng, sức lực chẳng thiếu, cô ta làm sao giữ nổi tôi. Tôi chỉ khẽ giật một cái, cô ta đã loạng choạng nhào về phía bàn.

Tiếng động không lớn nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý. Người ở xa thì chưa ai để tâm, nhưng Đới Bỉnh Chương bên cạnh thì nhìn thấy.

Anh ta lập tức bước nhanh đến đỡ lấy Lâm Như Ân, chỉ tay vào tôi mắng lớn:

“Em còn định gây chuyện đến bao giờ nữa! Sao đến giờ vẫn không ra dáng nổi chút nào hả!”

Câu nói đó khiến tôi rùng mình, như thể chạm đến một góc ký ức đã phủ bụi từ lâu…

2

Nhiều năm trước, Đới Bỉnh Chương là một trí thức trẻ bị điều về quê tôi để “lao động cải tạo”.

Anh được phân về tổ sản xuất nơi tôi đang làm việc.

Lúc những người đàn ông khác nghỉ giữa giờ thì tụ tập nhậu nhẹt, đánh bài, anh lại yên lặng ngồi một góc, dùng cuốn sổ tay cũ nát viết thơ về ruộng đồng.

Tôi sống đến 18 tuổi, chưa từng thấy ai có khí chất như thế.

Tò mò dò hỏi thì biết, anh vốn là một cây bút trẻ tài năng, do nhà gặp biến cố nên mới bị đưa về vùng quê này.

Từ nay về sau e rằng phải sống kiếp “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”.

Con người ta sợ nhất là tò mò — vì một khi tò mò, sẽ tìm hiểu. Hiểu rồi thì thương, mà thương thì hóa thành thích.

Với vẻ ngoài văn nhã, khí chất khác biệt, Đới Bỉnh Chương tất nhiên trở thành mục tiêu bị bắt nạt.

Những nông dân quê mùa, ít học, quen thói lấy mạnh hiếp yếu — đánh là đánh, chẳng cần lý do.

Một lần, anh bị cướp mất sổ tay, xảy ra xô xát với người khác. Anh ôm cuốn sổ co ro dưới đất, bị đấm đá tới tấp.

Tôi tình cờ đi ngang, vung cuốc chắn trước mặt anh.

Người dẫn đầu định làm tới thì bị đồng bọn kéo lại, thì thầm:

“Anh à, đây là con gái của đội trưởng, đừng có gây chuyện…”

Tên cầm đầu nhổ một bãi nước bọt vào anh, rồi vừa bước đi vừa ngoái đầu lại mấy lần, cuối cùng cũng dẫn người rời đi.

Tôi đỡ anh đứng dậy, anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt, đến mức mặt tôi đỏ bừng:

“Trên mặt tôi có gì à?”

Lúc đó anh mới nhận ra không ổn, vội vàng quay đi — lại đâm sầm vào gốc cây.

Tôi bật cười khúc khích.

Anh ngượng ngùng xoa tay, nói:

“Cảm ơn em hôm nay, anh tên là Đới Bỉnh Chương, còn em tên gì?”

Anh khen tên tôi giản dị, dễ nghe, giống như kỳ vọng tốt đẹp mà cha mẹ dành cho con cái.

Tôi không dám nói thật rằng, hai chữ tên tôi là trong số ít chữ mà cha mẹ tôi biết viết.

Làng thì nhỏ, chẳng mấy chốc chuyện tôi ra mặt bảo vệ anh đã lan khắp nơi.

Vì nể cha tôi là đội trưởng, nên không ai dám gây sự với anh nữa.

Cha gọi tôi lại hỏi đầu đuôi, dặn phải để ý giữ gìn danh tiếng.

Tôi còn trẻ, mặt mũi mỏng, lại không chịu được những lời xì xào, đã cố tình giải thích mấy lần.

Còn Đới Bỉnh Chương thì chẳng thèm để ý. Hễ rảnh là tìm đến tôi, khi thì mang đến một viên đá tròn trịa, khi thì chiếc lá lạ mắt, có lúc còn là một con thỏ gấp bằng giấy.

Tôi ngại ngùng, không dám nhận, nhưng anh lại bảo:

“Ở thành phố không có nhiều kiêng kỵ như vậy. Em là bạn của anh.”

“Bạn bè là phải đối xử như vậy.” Anh nói, “Chúng ta là người trẻ, phải biết đón nhận thời đại mới, đừng để tư tưởng cũ bó buộc mình.”

Anh vừa cười vừa nói, ánh mắt nhìn tôi bình thản mà chân thành.

Những lời định từ chối, tôi chỉ đành nghẹn lại trong cổ họng, không nói nên lời.

Anh ấy ngày càng đến tìm tôi thường xuyên hơn, bắt đầu gửi cho tôi vài bức thư.

Tôi tra từng chữ một trong từ điển để đọc hiểu. Khi cuối cùng hiểu được tấm lòng anh dành cho mình, trái tim tôi như bị ai bóp chặt, vừa chua xót vừa căng đầy — tôi chưa từng nghĩ, anh lại có thể thích tôi.

Tôi hạ quyết tâm sẽ thú thật chuyện mình không biết chữ. Nhưng vừa gặp anh, tôi còn chưa kịp mở miệng thì đã bị anh ôm chặt vào lòng — đúng lúc bị cha tôi, đang đi dạo, bắt gặp.

Cha tôi giận đến mức tát anh hai cái rồi lôi đi nhốt vào chuồng bò, nói rằng sáng mai sẽ giao cho tổ bảo vệ xử lý.

Đêm đó, tôi cầm tay nải lén lút đến tìm anh, giục anh mau bỏ trốn.

Anh đỏ mắt, hôn tôi. Tôi chết lặng tại chỗ, quên cả phản ứng, đầu óc nổ tung như pháo hoa, hoàn toàn chìm đắm trong hơi thở của anh.

Sáng hôm sau, tôi cắn răng đến cầu xin cha, nói rõ mọi chuyện xảy ra trong đêm.

Cha tôi — người đàn ông luôn ngay thẳng như tùng như bách — lưng cũng khom xuống, bàn tay định giáng lên tôi lại quay sang tát chính mình.

Cha yêu cầu Đới Bỉnh Chương báo về gia đình để bàn chuyện cưới xin.

Anh viết thư về, nhưng mấy tháng trôi qua, người đến chỉ là một bà cô và một cô em họ.

Trong bữa ăn, Đới Bỉnh Chương luôn tránh ánh mắt tôi nhìn sang cô em họ ấy.

Còn chưa ăn xong đã vội đưa cô ấy đi nghỉ.

Cô bà cô kia thì rõ ràng rất bất mãn với hoàn cảnh gia đình tôi, lời lẽ toàn là đâm chọc.

Cha tôi cúi đầu rất thấp, chỉ nói:

“Chỉ cần họ thật lòng tốt với Tiểu Hỷ, sính lễ gì cũng không cần.”

Bà ta bật cười, lấy tay che miệng như thể chuyện cười lớn:

“Ông còn mặt mũi mà nhắc đến sính lễ à? Làm ra mấy chuyện mất mặt như thế, nhà mấy người phải cảm ơn A Chương nhà chúng tôi có trách nhiệm thì có!”

Cha tôi ngượng ngùng cố gắng giữ thể diện, gân xanh trên trán nổi cả lên, không muốn tranh luận thêm, chỉ bảo tôi:

“Đi gọi Đới Bỉnh Chương ra ký hôn thư đi.”

Tôi còn chưa bước tới cửa, thì từ trong phòng đã vang lên tiếng nức nở của cô em họ…

“A Chương, anh lừa em! Anh đã hứa sẽ cưới em mà!”

Tôi nhìn qua khe cửa, vừa hay thấy Đới Bỉnh Chương nước mắt giàn giụa ôm chặt lấy cô ta.

“Như Ân, anh hết cách rồi… Nhưng người anh yêu chỉ có em. Cô ấy chỉ là… vì trông giống em thôi.”

Tay tôi đang định đẩy cửa bỗng khựng lại, như bị sét đánh giữa trời quang.

“Cô em họ” đang nằm trong vòng tay anh ta liếc ra cửa, phát hiện tôi đang đứng bên ngoài.

Nhưng cô ta không hề hoảng hốt, ngược lại ngẩng đầu nhìn Đới Bỉnh Chương, giọng ngọt ngào:

“Chứng minh cho em thấy đi.”

Đới Bỉnh Chương nhẹ nhàng hôn cô ta như báu vật, cô ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi với vẻ đắc ý, rồi càng ra sức ép đầu anh ta vào sát cổ mình hơn.

Trong đầu tôi chợt hiện lên nhiều mảnh ký ức rời rạc — ánh mắt anh nhìn tôi khi mới gặp, vẻ bối rối sau lần thân mật đó, những bức thư có những xưng hô ngọt ngào viết rồi xoá đi…

Tôi theo bản năng lùi ra, xác nhận rằng không còn thấy khe cửa nữa, rồi cố kìm nén cơn run mà lớn tiếng gọi:

“Bỉnh Chương, cha gọi anh!”

Đới Bỉnh Chương hốt hoảng chạy ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, để “cô em họ” ở trong.

Anh chỉ nói với tôi:

“Cô ấy không được khoẻ, mọi người đừng làm phiền cô ấy.”

Tôi ngẩn ngơ gật đầu, theo anh xuống lầu. Tôi định hỏi anh vài câu, nhưng cha tôi đã còng lưng bước tới, khẽ xoa đầu tôi:

“Cha già rồi, sau này… đừng để cha phải lo nữa.”

Tôi không dám hỏi nữa, sợ càng hỏi lại càng khiến cha thêm phiền lòng.

Ở thành phố có giấy đăng ký kết hôn, còn ở làng chỉ cần ký vào tờ hôn thư là thành vợ chồng.

Một khi ký tên, tôi và Đới Bỉnh Chương chính thức thành vợ chồng.

Bà cô thì chẳng buồn ở lại một đêm, nhận hai xe lương thực cha tôi chuẩn bị làm của hồi môn, hấp tấp rời đi như thể sợ nhiễm phải chút “bụi quê mùa”.

Tùy chỉnh
Danh sách chương