Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một hôm, khi tôi đang lật xem một cuốn sách vừa đoạt giải lớn, thì có người bất ngờ lên tiếng:
“Lâu rồi không gặp, cô còn nhớ tôi không?”
Tôi ngẩng đầu lên — là con trai của bà Trần. Anh vẫn tươi cười như một năm trước, chỉ tay vào cuốn sách trên tay tôi:
“Chúng ta chính thức làm quen nhé.
Chào cô, tôi là Trần Thâm.”
Tôi mất gần một phút mới có thể liên kết người trước mặt với phần giới thiệu trong cuốn sách mình đang cầm:
“Trần Thâm – cây bút trẻ, người đoạt giải Văn học Lỗ Tấn…”
Tôi kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời.
Anh cười xòa, “Ấy dà, không lợi hại như cô nghĩ đâu, đều nhờ có bóng mẹ tôi mà thôi.”
Nếu tôi chưa từng đọc sách của anh, có lẽ tôi sẽ tin.
Anh kể đang gặp bế tắc trong việc viết lách, mẹ anh liền đuổi anh ra ngoài đi ngắm trời xanh mây trắng để tìm lại cảm hứng.
Vừa hay trường tiểu học ở quê đang tuyển giáo viên dạy thay, anh bèn đến thử.
“Thỉnh thoảng mẹ tôi vẫn nhắc đến cô, tiếc là không có cách liên lạc. Giờ thì tốt rồi, lại gặp được cô.”
Anh cười rạng rỡ, mắt cong cong hệt như năm nào. Tôi không biết anh đang dạy môn gì.
Khi nhận ra bản thân đang tò mò về Trần Thâm, cái tên Đới Bỉnh Chương — người mà tôi đã chôn sâu — lại bất chợt trồi lên từ đáy ký ức.
Tôi siết chặt ngón tay, âm thầm nhắc mình: phải giữ khoảng cách với Trần Thâm.
Anh còn mang đến thông báo tuyển tác phẩm cho đợt xét giải mới của Hội nhà văn, khuyến khích bất cứ ai trong làng có hứng thú đều có thể gửi bài.
Cả làng tôi, đếm trên đầu ngón tay người học hết tiểu học, huống hồ viết được văn.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng tôi lại rục rịch.
Giữa trưa, sau khi làm đồng xong tôi ngồi nghỉ dưới gốc cây, lấy bài thơ đã viết ra chỉnh sửa.
Vừa cầm bút lên thì quyển sổ bị giật mất.
Là một tên lưu manh trong làng, hắn giơ cao quyển vở của tôi rồi hô ầm lên:
“Ái chà, con đ/ĩ quê học đòi làm thơ tình đấy à! Yêu với đương này, mau tới mà coi nè!”
Hắn chẳng hiểu gì, chỉ nhận ra vài chữ quen mắt rồi bám lấy đó để làm nhục tôi trước mặt mọi người.
“Ây da, sắp khóc rồi hả? Vậy thế này đi, anh đây không chê em đâu. Tối đến tìm anh, anh trả lại vở cho, chịu không?”
Cãi nhau với hạng lưu manh này chẳng có ý nghĩa gì, bài thơ thì tôi đã thuộc làu trong đầu, cùng lắm về nhà viết lại lần nữa.
Tôi vừa quay người định bỏ đi, phía sau chợt vang lên một tiếng quát:
“Đồ óc dưa! Ăn một đấm của tao nè!”
Trần Thâm không biết từ đâu xông ra, lao vào đánh nhau với tên đó.
Ngoài dự đoán của tôi, anh ấy đánh khá tốt — dù chẳng mấy chính nghĩa, toàn nhắm điểm yếu của đối phương mà ra tay — nhưng lại chẳng bị lép vế.
Tổ bảo vệ đến can ngăn, cả hai đều bị phạt 50 roi.
Nhà tên lưu manh bị phạt nộp lương thực, còn Trần Thâm thì bị trường học đuổi việc.
Dù sao cũng là vì tôi mà anh ấy gặp rắc rối. Hôm anh rời làng, tôi ra đầu thôn tiễn, không ngờ mẹ anh cũng đến đón tận nơi.
Bà cụ trông vẫn rất khỏe mạnh, vừa xuống xe liền đá cho anh một cái:
“Thằng nhãi ranh, đánh đấm gì mà không thắng nổi ai, còn bắt mẹ già như tao đích thân đến đón, mày sống chán rồi phải không?!”
Trần Thâm không hề giận, chỉ cười hì hì né tránh, rồi kéo tôi lại gần:
“Mẹ mẹ mẹ, cô ấy muốn tham gia cuộc tuyển chọn.”
Tôi hoảng hốt xua tay, mặt đỏ bừng:
“Không, không có đâu ạ, cháu không có!”
Bà cụ dừng tay, nhìn tôi kỹ rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Một năm qua, cháu đã đọc bao nhiêu sách? Đọc những gì?”
Tôi hồi hộp trả lời từng câu.
Bà trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi nói:
“Gần đây cô vừa nghỉ hưu, muốn nhận một học trò — cháu có muốn không?”
Tôi sững người tại chỗ, thậm chí quên cả thở. Trần Thâm huých tôi một cái, thì thầm:
“Sững ra làm gì nữa, bái sư đi chứ!”
Tôi luống cuống vuốt tóc, chỉnh lại quần áo, vừa hồi hộp vừa xúc động:
“Nhưng… cháu chẳng chuẩn bị gì cả…”
Bà cụ mỉm cười hiền hậu:
“Cháu chỉ cần gọi hai chữ là đủ rồi.”
Như được ánh sáng soi rọi, tôi cúi rạp người, nghẹn ngào nói:
“Cô…giáo”.
6
Trước khi đi, Trần Thâm lén nhét vào tay tôi một phong thư, rồi vội vàng lên xe rời đi, như sợ mình đổi ý sẽ không nỡ rời làng.
Từ sau hôm ấy, cứ cách hai tuần anh lại đến một lần — vừa lấy bài tôi viết để gửi cho cô giáo, vừa đưa các bản phê bình đã được bà chỉnh sửa.
Tôi nói anh đừng tới nữa, gửi bưu điện cũng được, không cần phải cực nhọc thế.
Anh buột miệng: “Vì anh muốn gặp em” — đúng lúc cha tôi đi ngang nghe thấy.
Kết quả bị cha tôi cầm đòn gánh đuổi đánh khắp sân.
Cha tôi như muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Tôi chỉ cười trấn an ông:
“Con sẽ không dại dột nữa đâu, cha cứ yên tâm.”
Tôi tưởng rằng từ đó anh sẽ không đến nữa — không ngờ, tuy thật sự không tìm tôi, nhưng lại… bám lấy cha tôi.
Sau khi khỏi bệnh, tuy sức khỏe cha không còn đáng lo, nhưng thể lực đã giảm sút rõ rệt.
Công việc đồng áng trở nên nặng nhọc hơn, nhưng ông lại không muốn tôi giúp, nên cứ cố dậy sớm để kéo dài thời gian làm việc.
Trần Thâm liền dọn sang ở nhờ nhà người dân trong làng, trời chưa sáng đã ra đồng với cha tôi.
Anh cầm cuốc lên, làm việc cật lực dù rõ ràng không có năng khiếu nông dân.
Cha tôi xem cũng chẳng vừa mắt, lớn tiếng mắng mỏ, nhưng anh chẳng buồn để ý, vẫn cười hì hì nghe hết, nghe xong còn nghiêm túc xin chỉ dạy, không hề than khổ, than mệt.
Ban đầu cha tôi chỉ xem như trò đùa, nghĩ rằng anh ta không trụ được bao lâu.
Ai ngờ mấy cái vết phồng tay của anh dần biến thành chai sạn, lớp này bong đi lớp khác — nhưng anh vẫn ngày ngày dậy từ mờ sáng, cặm cụi đi làm ruộng cùng cha tôi, chưa từng than vãn lấy một lời.
Một năm sau, cha tôi bắt đầu thấy rảnh rỗi đến mức không chịu nổi nữa, liền quay sang hỏi tôi:
“Con gái à… hay là mình suy nghĩ về thằng nhóc đó đi?”
Tôi mở ngăn kéo có khóa — bên trong đầy ắp thư của Trần Thâm.
Nhiều đến mức đọc từ sáng tới tối cũng chưa hết.
Trong những bức thư đó, anh kể về “con dế mà anh không tài nào bắt được”,
về “con giun bị cuốc chặt làm hai khúc”, về “con đỉa nhớt nhát cứ bám lấy chân anh”…thế mà lại không hề nói một chữ “thích”.
Hôm chúng tôi chính thức xác lập mối quan hệ, anh vui đến mức chạy vòng quanh tôi như một đứa trẻ, mãi sau mới ngơ ngác hỏi:
“Anh… có thể nắm tay em không?”
Chuyện yêu đương giữa tôi và Trần Thâm tuy giản dị nhưng luôn đầy mới mẻ.
Anh luôn chân thành và thẳng thắn khen ngợi tôi, khiến những mặc cảm âm thầm trong lòng tôi chẳng còn nơi bám rễ.
“Em thật xinh đẹp.” — Dù lúc ấy tôi vừa từ ruộng về, lấm lem đất cát.
“Chữ này em viết đáng yêu ghê, giống như một người tí hon.” — Tôi nhìn nét chữ xiêu vẹo mình vừa viết.
“Dáng em vung cuốc như một nữ tướng vậy.” — Khi tôi đang cày xới ruộng đất.
…
7
“Anh thích em lắm.”
Bên ngoài khách khứa đông nghịt, tôi đang ở sân tiếp đón thì Trần Thâm bỗng hớt hải kéo tôi vào phòng.
Tôi tưởng có chuyện gì gấp, nào ngờ anh chỉ ôm chặt lấy tôi, khẽ nói lời ngọt ngào:
“Bên ngoài người đông quá, chẳng làm gì được cả…”
Sau lễ vinh danh, Trần Thâm nằng nặc đòi làm đám cưới. Tôi không cưỡng được anh nên đành chiều theo.
Cô giáo tôi vốn không thích phô trương, tôi nghĩ cùng lắm cũng chỉ là một bữa cơm thân mật giữa người nhà.
Ai ngờ anh lại mời cả nửa giới văn đàn tới.
Tôi cười bất lực:
“Không phải chính anh cứ đòi làm sao? Mau thả em ra đi, cô giáo ở ngoài một mình chắc bị người ta lôi đi mất rồi!”
Trần Thâm mặt mày không cam lòng buông tay, nắm lấy tôi cùng xuống lầu.
Vừa xuống đến nơi, liền bắt gặp Đới Bỉnh Chương đang khúm núm nịnh nọt biên tập Vương Vĩ Trung của nhà xuất bản.
Bên cạnh, Lâm Như Ân cũng đang cố gắng phụ họa:
“Thầy Vương, quyển sách này của Bỉnh Chương em, em thực sự dồn nhiều tâm huyết.
Thầy đọc nhiều hiểu rộng, mong được thầy chỉ giáo thêm cho ạ.”
“Đúng đó, Vĩ Trung, giúp một tay đi. Anh từng là học trò của cha em, cũng xem như anh em một nhà. Cuốn sách mới của A Chương nhà bọn em trông cậy vào anh cả đấy!”
Vương Vĩ Trung lộ rõ vẻ khó xử.
Tập bản thảo của Đới Bỉnh Chương đã được nhét vào tay ông, khiến ông nhất thời khó từ chối, liền đảo mắt tìm người giúp thoát thân.
Vừa thấy tôi và Trần Thâm, ông lập tức tránh khỏi bàn tay Đới Bỉnh Chương, khéo léo né sang một bên, rồi quay sang chúc mừng chúng tôi:
“Chúc mừng hai tân lang tân nương nhé!”
Ông vòng tay ôm vai Trần Thâm, quay sang tôi nói với vẻ đầy thân thiết:
“Tôi với A Thâm nhà em là bạn học cũ đấy, Tiểu Hỷ à.
Bất kể là quyển em đang cầm hay mấy quyển sau này, nhớ ưu tiên nghĩ đến nhà xuất bản của bọn anh đầu tiên nha!”
Nhà xuất bản nơi Vương Vĩ Trung làm việc là một trong những đơn vị hàng đầu ở tỉnh thành.
Sách của tôi cả về phong cách lẫn đối tượng đều rất hợp với họ, tổng biên tập bên đó cũng rất thích lối viết của tôi, nên ông ấy sốt sắng muốn ký hợp tác dài hạn.
Chúc mừng xong, ông khéo léo chặn tay Đới Bỉnh Chương đang muốn đưa sách lại, chỉ quay sang Lâm Như Ân nói:
“Như Ân này, không phải anh không giúp đâu.
Những cuốn trước của Bỉnh Chương bán không tốt, hiệu quả kém, giờ công ty đang thắt chặt chỉ tiêu xuất bản, anh cũng lực bất tòng tâm. Xin phép nhé.”
Nói rồi ông rảo bước rời đi, không để lại cho Lâm Như Ân chút cơ hội nào để níu kéo xã giao.
Sắc mặt Đới Bỉnh Chương xám xịt, giận đến mức không giấu nổi, chặn đường tôi và Trần Thâm đang định rời đi.
“Chúc mừng hai người tân hôn nhé.”
Anh ta ra vẻ tử tế, miệng chúc phúc nhưng ánh mắt lại đảo qua tôi từ đầu đến chân.
“Cố Tiểu Hỷ à… lần này cô coi như trèo được lên cành cao rồi đấy.
Vẫn giỏi thật.”
Chiếc sườn xám tôi mặc, vì lúc nãy bị Trần Thâm ôm chặt quá, giờ đã có phần nhăn nhúm, cả miếng chặn tà áo cũng bị lệch sang một bên.
Tôi vừa định đưa tay chỉnh lại phần áo, thì Trần Thâm đã nhanh hơn một bước, nhẹ nhàng giúp tôi nắn thẳng lại miếng chặn tà áo.
Anh thản nhiên nói:
“Cô ấy vốn luôn có bản lĩnh mà — ví dụ như dùng anh làm bậc thang để bước qua, chính là một cách không tồi.”
Đới Bỉnh Chương bật ra một tiếng cười lạnh: “Hừ.”
“Trần Thâm, cô ta chỉ là người phụ nữ tôi đã chơi chán rồi. Cô ta gả cho cậu với mục đích gì, ai chẳng rõ. Cậu nhặt về chơi thì thôi đi, lại còn bày ra công khai thế này… Cậu có biết mình khiến nhà họ Lâm, nhà họ Trần mất mặt cỡ nào không?”