Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
đến hôm nay, tôi mới biết: mượn gãy chân – chỉ màn kịch do tôi dựng lên.
Vậy tôi đã áy náy suốt mười năm.
Bị lừa lâu thế tôi không hề nghi ngờ, không chút cảnh giác.
Thảo nào, trong , tôi chẳng khác con ngốc.
ôm tôi, nhẹ nhàng :
“ , tổn thất chìm không được tính vào quyết định trọng đại. Nhìn rõ bản chất của sớm ngày nào hay ngày đó. Quá khứ để qua đi, mình sống tiếp.”
Tôi vùi đầu vào vai cô ấy, nước tuôn không kịp lau:
“Không… tớ nhớ quá khứ.
Tớ bắt nôn từng đồng moi được từ tớ – cả vốn lẫn lời.”
12
Sáng hôm sau, nằng nặc đòi em tôi dẫn đi dạo quanh làng.
Tôi mẹ ở nấu cơm trưa.
Trong lúc chuẩn bị, mẹ có hỏi tôi xác nhận chuyện “ sính lễ gấp mười lần”, tôi liền đoạn tin nhắn đã chỉnh sửa bản ghi âm tổng hợp bằng AI.
“Mẹ à, con đều lưu rồi, A Thần không dám lừa con đâu.”
Mẹ tôi vừa nghe đoạn ghi âm – giọng người đàn ông thâm tình thề hẹn – miệng cười tít , cong lên không giấu nổi:
“Được rồi, mẹ với sẽ tìm cách chuẩn bị con thêm ít hồi môn nữa.”
“Cảm ơn mẹ.”
Tôi biết rõ mẹ vậy để lấy cớ rút em , nhưng tôi vờ chẳng hay , không tỏ vẻ khác, bận rộn lo liệu chuyện cơm nước mọi khi.
Nghĩ tới ngày mai thôi có thể rời khỏi nơi này mãi mãi, tâm trạng tôi bỗng tốt đến mức còn ngân nga hát theo điệu nhạc.
Lúc này, Trần Quang Diệu vừa về đến . Trong lúc bạn tôi đang trò chuyện với tôi, lén kéo mẹ vào phòng:
“Mẹ, chuyển con ít đi, tối con dẫn ngoài ăn.”
“Hôm qua con vừa bảo mẹ chục triệu ?”
“ sáng nay con chị rồi. Chị dự án thiếu chút vốn, con chị mươi, mai chị chuyển năm mươi.”
“Chị mày đúng … Không biết mượn bạn , mượn em làm .”
“Mẹ, mẹ không hiểu đâu. bảo cô ấy thích chị vì chị không bao giờ mở miệng xin . Hình tượng chị gây dựng với chính kiểu người không ham vật chất. mở miệng xin hỏng hết.”
“ do chị mày ngu thôi. Chẳng tụi mình giả vờ không màng trước mặt đấy à? Kết quả sao, ngoan ngoãn mình.”
Cuối cùng, tôi lên tiếng:
“Mẹ , bà Quang Diệu thêm chục triệu nữa. Số còn trong , không được động vào!”
“Còn nữa, mai bạn của tới, tôi nằm trên giường không tiện. Chiều nay bà con dìu tôi bàn ăn, tôi muốn gặp mặt con dâu tương lai.”
Đúng mẹ …
Tôi vừa về, “bệnh” của thần kỳ… khỏi hẳn.
Tất , tôi không dám quá lố. Trước mặt tôi , ông gắng vẻ yếu ớt đáng thương. Nhưng ánh , dáng vẻ đều sơ hở đầy rẫy, giả tạo đến nực cười.