Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vì cảm thấy quá mất mặt, vừa bước vào nhà là tôi liền dính chặt bên mẹ, hoàn toàn bám víu.
Chu Gia Yến rót trà cho cả nhà, tôi thì vùi đầu trốn sau lưng mẹ.
Bà tưởng tôi ngại, liền kéo đầu tôi ra, còn động viên:
“Anh rót trà cho con, con nên nói gì nào?”
Tôi hít sâu một hơi, nặn ra nụ cười giả lả, nói với anh ta:
“Cảm ơn.”
Mẹ tôi lập tức nghiêm mặt, ho nhẹ một tiếng.
Tôi vội vàng rụt rè sửa lại:
“Cảm ơn anh.”
Nghe vậy, Chu Gia Yến bỗng nhiên cười khẽ một cái, gật đầu:
“Không có gì, em gái.”
Chữ “em gái” được anh ta cố ý nhấn rất rõ, nói xong còn liếc tôi một cái sâu sắc.
Trà còn chưa kịp uống hết, mẹ tôi đã ngồi không yên, chạy đi tám chuyện với bạn thân.
Ba tôi cũng cùng giáo sư Chu ôn chuyện cũ sau bao lâu không gặp.
Căn phòng khách rộng lớn trong chớp mắt chỉ còn tôi và Chu Gia Yến.
Ánh mắt bất cẩn chạm nhau.
Tôi lập tức quay đi, giả vờ không nhìn thấy, mặt lạnh tanh lấy tai nghe ra đeo vào.
Người ta bảo xem video thì thời gian trôi rất nhanh,
Tối nay tôi chỉ mong cái khoảnh khắc muốn độn thổ này mau chóng qua đi.
Thế là cúi đầu bắt đầu lướt video.
Trong lúc đeo tai nghe, khóe mắt tôi thấy Chu Gia Yến cũng lôi tai nghe từ túi áo khoác ra đeo, tỏ vẻ không muốn bắt chuyện.
Anh ta ngồi ở chiếc ghế xa tôi nhất, mặt lạnh như tiền.
Tôi thở phào một hơi — hóa ra tôi đã nghĩ nhiều, thật ra anh ta cũng chẳng muốn dây dưa gì.
Tôi mở Douyin.
Video đầu tiên tự động phát có tiêu đề: “Làm sao để thu hút sự chú ý của bạn trai cũ…”
Video vừa hết, liền nghe tiếng cười khẽ vọng lại từ không xa.
Tôi ngước mắt một chút, bắt gặp Chu Gia Yến đang nhếch môi cười.
Rất vui vẻ, lại rất đắc ý.
Cái kiểu như cá đã cắn câu vì người mình thích câu vậy.
Mới chia tay ba tháng thôi, chẳng lẽ đã có người mới rồi sao?
Tôi bỗng thấy trong lòng như bị thứ gì đó siết lại, khó chịu không rõ lý do.
Xem video ở nhà người khác không thoải mái như cuộn tròn trong chăn mình.
Có lẽ vì không đủ tự nhiên, đầu óc tôi hơi đơ, xem lần đầu không hiểu lắm.
Xem lại lần nữa.
Ừm… xem lại lần nữa đi.
Cuối cùng xem đến lần thứ tám, tôi mới bừng tỉnh:
Tôi học cách thu hút sự chú ý của bạn trai cũ để làm gì cơ chứ?
Giờ tôi chỉ mong mình có thể tàng hình trước mặt anh ta thôi ấy!
Không hứng thú, lập tức vuốt sang video khác.
Video tiếp theo là clip khoa học phổ cập của bác sĩ Hứa Siêu:
“Nam giới sau khi uống rượu còn có thể cương không?…”
Tôi dán mắt vào dòng chữ kia, đồng tử chấn động, lập tức dừng video.
Trời ơi, Hứa Siêu anh không biết mở đầu bằng màn giới thiệu bản thân à?!
Mới vừa bật đã chiếu ngay chủ đề 18+, thật sự không kịp trở tay.
Trước đây vì không đeo tai nghe, từng vô tình mở Douyin trong thang máy đúng ngay loại video như thế, khiến tôi xấu hổ muốn độn thổ.
Từ đó tôi rút ra bài học xương máu:
Miễn là xem video, nhất định phải đeo tai nghe, tuyệt đối không bật loa ngoài, tuyệt đối không để người thứ hai nghe thấy.
Hôm nay dù đã đeo tai nghe, nhưng tôi vẫn cảm thấy bất an.
Theo phản xạ ngẩng đầu nhìn quanh — thấy mấy vị trưởng bối đều bận rộn việc riêng, chẳng ai nghe thấy gì.
Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng tạm thời yên ổn lại.
Tầm mắt thu lại, khóe mắt tôi lại không nhịn được mà liếc về phía Chu Gia Yến.
Anh ta nhíu mày, vẻ mặt vừa tươi cười lúc nãy giờ cứng đờ đầy kỳ lạ, không rõ là vì nhìn thấy hay nghe được thứ gì khiến anh ta kinh ngạc đến vậy.
Kệ đi.
So với việc vì sao Chu Gia Yến lại trông như vừa ăn phải cái gì kinh khủng lắm,
Tôi vẫn tò mò hơn về chuyện… đàn ông sau khi uống rượu rốt cuộc có thể “lên” được không.
Nhưng dù sao cũng đang ở nhà người khác, tuy không ai chú ý đến tôi,
tôi vẫn thấy hơi ngại ngùng nếu cứ thế nhìn màn hình.
Không biết mình đang e thẹn cái quái gì nữa.
Luôn có cảm giác như thể có người đang rình sau lưng vậy.
Không dám xem thì thôi, tôi đeo tai nghe rồi, nghe thì được chứ gì.
Tôi kéo thanh điều hướng xuống để che phần video.
Chỉ nghe âm thanh, không nhìn hình.
Nghe được vài giây…
Bên tai chỉ toàn là tiếng các bậc phụ huynh ríu rít trò chuyện.
Thế còn bác sĩ Hứa đâu? Tôi muốn nghe giọng của bác sĩ Hứa cơ mà!
Tôi mới phát hiện — dường như tai nghe tôi từ đầu đến giờ chẳng hề có âm thanh.
Ngay từ video đầu tiên đã không nghe thấy gì rồi.
Bị tắt tiếng à?
Tôi nhấn giữ nút âm lượng, chỉnh âm to lên hết mức.
Nhưng âm lượng tối đa rồi vẫn không có tiếng.
???
Hỏng tai nghe à?
Không thể nào?! Đây là tai nghe tôi mới mua hôm nay mà!
Vừa mới đeo lần đầu tiên.
Hơn một triệu đó, nói hỏng là hỏng sao?!
Tôi đau lòng chết đi được, không cam tâm tin rằng tai nghe bị hỏng.
Thế là tôi cứ dừng rồi phát, phát rồi lại dừng, lặp đi lặp lại…
Không ăn thua.
Lại thử chỉnh âm lượng nhỏ rồi to, to rồi nhỏ, nhỏ rồi to…
Vẫn chẳng được gì.
Chậc.
Tôi tắt bluetooth, định kết nối lại từ đầu.
Lúc này, Chu Gia Yến đột nhiên mở miệng:
“Hạ Thính Nhất, em bị điếc à?”
Tôi: ?
“Uống rượu vẫn được, đừng xem nữa.”
Tôi: ??!?
Thị lực 5.2 cũng không thể nào nhìn được nội dung trên màn hình điện thoại bé tí của tôi chứ?!
Không thể nào đâu nhỉ?!
Chẳng lẽ… anh ta nghe thấy?
Không thể nào!
Tôi đeo tai nghe còn không nghe rõ, sao có thể rò rỉ âm thanh đến chỗ anh ta được?
Giữa chúng tôi còn cách nhau hai chiếc ghế sofa cơ mà!
Khi tôi còn đang hoang mang thì Chu Gia Yến đi tới, tháo tai nghe xuống, mặt khó chịu nói:
“Biết tại sao không có tiếng không?
Bạn gái cũ à, bởi vì em kết nối vào tai nghe của anh đấy.”
Tôi: “……”
Lúc trước tôi từng nói, không gì có thể khiến tôi xấu hổ hơn việc bạn trai cũ lại là con trai của giảng viên hướng dẫn.
Giờ thì có rồi.
Nhìn kỹ mới thấy, sàn nhà nhà Chu Gia Yến sạch bóng không tì vết.
Đó là vì… sĩ diện của tôi đã bị quét sạch sẽ rồi.