Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BJ0phyiUW

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 9

9

Sáng sớm hôm xuất phát theo đoàn, Lý Phương Hoa đã đến bệnh viện đón cô.

“Cậu biết không, Vương Diệu Huy bị giam kỷ luật ba ngày đấy! Còn nghe nói có khả năng bị giáng chức nữa cơ!”

“Thủ trưởng còn lừa anh ta rằng cậu mai mới xuất viện, để cậu rời đi an toàn, tránh xảy ra chuyện gì bất ngờ. Nghe nói mấy hôm nay anh ta cứ nài nỉ thủ trưởng nói tốt giúp mình, nói là đời này chỉ nhận định cậu là vợ.”

Trương Huệ Mẫn bật cười.

Cả đời chỉ nhận định cô là vợ sao?

Vậy Hứa Xuân Hoa là gì? Người phụ nữ của nửa đời trước à?

Khi đến điểm tập kết, mấy chiếc xe trung chuyển đã chờ sẵn.

Cô ôm Lý Phương Hoa lần cuối.

“Giữ gìn sức khỏe nhé. Hẹn gặp lại sau năm năm.”

Lý Phương Hoa vỗ nhẹ vào băng quấn tay phải của cô, cười trêu:

“Cậu cũng vậy. Năm năm nữa gặp lại.”

Vương Diệu Huy sải bước ra khỏi phòng giam kỷ luật mới phát hiện… Trương Huệ Mẫn không đến đón anh.

“Có ai đến tìm tôi không?”

Chiến sĩ gác cửa nhìn anh một cái:

“Không có.”

Anh không thể tin nổi – mình biến mất ba ngày mà Trương Huệ Mẫn không đến tìm, cũng không hỏi han lấy một câu.

Trước đây hễ hai người cãi nhau, chưa đầy một tiếng, cô đã khóc lóc đến trước mặt anh rồi.

Còn bây giờ, anh bị giam ba ngày, cô không đến, cũng chẳng buồn ra đón.

Anh vội đến đón Vương Niệm Hoa ở trại chăm sóc trẻ, rồi lập tức đến bệnh viện.

“Bố ơi, đây là đâu? Mình không đi thăm mẹ sao?”

Ngẩng lên nhìn, anh mới nhận ra mình đã vô thức tới Tổng y viện quân đội – nơi Trương Huệ Mẫn điều trị.

Bệnh viện này cách nơi Hứa Xuân Hoa nằm – Bệnh viện trung tâm Bộ Tư lệnh – nửa vòng thành phố.

Khi anh vội vàng chạy đến trung tâm, Hứa Xuân Hoa đang ngồi vuốt bụng, mặt mũi tỏ vẻ tủi thân.

“Không phải anh nói sáng tới sao? Giờ mới tới, em còn chưa ăn gì cả.”

“Bố đi nhầm bệnh viện.”

Nét mặt Hứa Xuân Hoa lập tức thay đổi, nụ cười tắt ngấm.

“Anh đi nhầm tới Tổng y viện?”

Vẻ lúng túng thoáng qua mắt Vương Diệu Huy:

“Anh đi sai đường thôi.”

Anh cầm hộp cơm định ra ngoài:

“Anh đi lấy cơm cho em.”

Vừa ra khỏi phòng bệnh, Hứa Xuân Hoa liền kéo tay Vương Niệm Hoa lại hỏi nhỏ:

“Bố con có gặp Trương Huệ Mẫn không?”

Cậu bé lắc đầu.

“Nghe kỹ đây, từ giờ con phải để mắt thật chặt đến bố!”

Giọng cô ta ngày càng sắc bén, ánh mắt hiện lên vẻ hung hãn.

“Nếu bố dám lén đi gặp con đàn bà đó, lập tức báo cho mẹ biết, không được chậm dù chỉ một giây, nhớ chưa?”

Tối hôm đó, trong lúc ăn, Hứa Xuân Hoa không ngừng nhìn chằm chằm Vương Diệu Huy.

Chỉ thấy anh ngồi gẩy cơm trong bát, ánh mắt lơ đãng.

Cô ta thử thăm dò:

“Không phải hôm nay chị dâu xuất viện sao? Anh không đi đón chị ấy à?”

Vương Diệu Huy đang ngẩn người thì sững lại, buông đũa theo phản xạ.

“Đúng rồi, đầu óc anh đúng là hỏng thật. May mà em nhắc, suýt nữa anh quên mất. Anh đi đón cô ấy xuất viện, bảo cô ấy đến xin lỗi em.”

Còn chưa kịp để Hứa Xuân Hoa phản ứng, Vương Diệu Huy đã lao thẳng ra khỏi phòng bệnh.

Vương Diệu Huy lấy từ túi áo ra tờ đơn ly hôn có chữ ký của Trương Huệ Mẫn, rồi lại mua thêm một bó hoa, vội vã chạy đến Tổng y viện.

Khi đẩy cửa phòng bệnh ra và nhìn thấy một người lạ nằm trên giường, anh đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.

“Trương Huệ Mẫn đâu rồi?”

Người bệnh nhân kia ngơ ngác: “Anh nhầm phòng rồi thì phải.”

Nỗi bất an trong lòng Vương Diệu Huy càng lúc càng dâng lên. Anh hoảng hốt chạy đến quầy y tá:

“Làm phiền kiểm tra giúp tôi, Trương Huệ Mẫn, giường số ba, cô ấy đi đâu rồi?”

Ngón tay y tá lướt nhanh trên hồ sơ, giọng có phần cáu kỉnh:

“Cô ấy xuất viện từ sáng hôm qua rồi.”

“Cô ấy đi đâu?”

Y tá lườm anh một cái, giọng đầy mỉa mai:

“Đến chồng mà còn không biết, tôi thì biết kiểu gì?”

Vương Diệu Huy cảm thấy ánh mắt của mọi người xung quanh đều đầy khinh bỉ và chán ghét.

Anh lập tức đi thẳng vào văn phòng bác sĩ.

“Bệnh nhân giường số ba, Trương Huệ Mẫn, cô ấy đâu?”

Sắc mặt bác sĩ lập tức sa sầm, không chút do dự gọi bảo vệ đuổi anh ra khỏi bệnh viện.

Trở lại phòng bệnh của Hứa Xuân Hoa, anh dứt khoát thuê một giường phụ để cùng Vương Niệm Hoa ở lại đó.

“Chị dâu đâu rồi? Không phải anh đi đón chị ấy xuất viện sao?”

Gương mặt Vương Diệu Huy tối sầm lại:

“Ai mà biết cô ta đi đâu? Xuất viện từ hôm qua mà không nói gì, hại anh chạy một chuyến công cốc!”

Hứa Xuân Hoa thở dài đầy ai oán:

“Là lỗi của em, nếu em biết suy nghĩ hơn một chút, bớt nóng nảy hơn thì chị dâu chắc cũng không đến mức tổn thương rồi bỏ đi.”

“Cái gì? Cô ấy bỏ nhà đi rồi?”

Vương Diệu Huy tròn mắt kinh ngạc, không ngờ sự việc lại diễn biến đến mức này.

Hứa Xuân Hoa nhẹ nhàng vỗ vai anh, giọng nhỏ nhẹ:

Tùy chỉnh
Danh sách chương