Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Ngay sau khi bà nội dứt lời, vẻ giận dữ hiện rõ trên gương mặt ông nội.

Còn người phụ nữ tên Xuân Cảnh ngồi ở bàn sau thì sắc mặt cũng trắng bệch.

Nhạc nền trong sảnh tiệc bất ngờ chuyển sang bản nhạc lễ cưới.

Màn hình lớn tiếp tục chiếu đi chiếu lại những tấm ảnh tình tứ của ông nội và bà Xuân Cảnh.

Ba tôi nhìn cảnh đó mà tức đến đỏ cả mặt.

Cả đời ông nội sống trong ánh hào quang, danh tiếng đầy mình, hôm nay đến dự tiệc còn có rất nhiều học trò cũ, đối tác làm ăn của ông.

Thế mà bà nội vẫn đứng trên sân khấu, mỉm cười dịu dàng như thể tất cả những điều đang diễn ra chẳng liên quan gì đến mình.

Tôi nhớ lại, bà nội từ trước đến nay luôn như vậy, dù có chuyện gì lớn đến mấy, chỉ cần đứng trước mặt bà, mọi thứ dường như đều trở nên nhỏ bé.

“Tôi lấy ông Phó Hoài Sinh năm 20 tuổi, từ đó đến giờ gần như chưa từng được sống cho bản thân.

Bảy mươi là tuổi cổ lai hy, là lúc con người được sống theo ý mình. Hôm nay không chỉ là sinh nhật của tôi, mà còn là ngày tôi bắt đầu một cuộc đời mới.”

Nói xong, bà cúi nhẹ chào các vị khách.

“Năm hai mươi tuổi tôi kết hôn, năm đó tôi sinh con trai – Phó Tư Nghiêm.

Cũng cùng năm đó, ông Phó bắt đầu bước vào thương trường, còn tôi thì chính thức từ bỏ cuộc sống riêng, trở thành một người vợ toàn thời gian.

Và cũng chính năm đó, ông ấy quen biết bà Nguyễn Xuân Cảnh.

Năm mươi năm hôn nhân trôi qua, như một giấc mộng dài.

Người ta vẫn nói chuyện xấu trong nhà không nên mang ra ngoài, nhưng hôm nay, tôi không muốn giữ thể diện cho ông Phó nữa.”

Sau khi bà nội nói xong, cả sảnh tiệc im phăng phắc.

Không khí nặng nề đến mức khiến người ta ngộp thở, ai nấy như đang bị cuốn vào lời nói dịu dàng nhưng đầy sức nặng của bà.

Vậy… bà nội phát hiện chuyện đó từ khi nào?

2.

Chắc là khoảng một tháng trước.

Hôm đó, trông bà như già đi hẳn, tóc mai đã bắt đầu lấm tấm bạc.

Tôi lo lắng hỏi có phải bà không khỏe không, nhưng bà chỉ lắc đầu, lặng lẽ bước vào phòng, không nói một lời.

Tối hôm ấy, ông nội gọi điện đến.

“Thanh Thanh à, con nói với bà nội một tiếng, tối nay ông không về ăn cơm nhé.”

Trước kia mỗi lần ông nội không về, bà đều để phần cơm riêng cho ông, cẩn thận bỏ vào hộp giữ nhiệt để khi ông về còn được ăn nóng.

Chỉ vì muốn ông có một bữa cơm đàng hoàng sau một ngày dài.

Thế nhưng tối đó, sau khi nghe điện thoại, bà im lặng dọn hết cơm canh còn lại rồi đ/ổ đi, sau đó ngồi một mình trên ban công, ngắm hoàng hôn.

Lần đầu tiên tôi thấy bà với vẻ mặt như thế, như muốn khóc, nhưng lại không thể rơi nổi một giọt nước mắt.

Tối đó khi ông nội về đến nhà, bà đã lên giường đi ngủ từ sớm.

Ông bước vào bếp, thấy không có phần cơm dành cho mình thì ngạc nhiên, nhưng cũng chẳng hỏi han gì, cứ thế vào phòng ngủ luôn, không buồn tắm rửa.

Giờ nghĩ lại, thì ra bà đã biết chuyện ông và bà Xuân Cảnh từ khi ấy.

Và chính vì thế, bà mới đổ đi phần cơm đã giữ suốt bao năm.

3

Tôi nhìn bà nội đang đứng trên sân khấu, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót.

Ngay cả khi phản công, bà vẫn dịu dàng như thế, như thể mọi tổn thương rơi xuống người bà đều không đau, không ngứa.

Thậm chí, bà còn không muốn nói cho người khác biết. Ngay cả tôi, bà cũng không muốn kể.

Bà dường như luôn như vậy, mọi chuyện lớn nhỏ, đều âm thầm gánh vác một mình.

Năm tôi sáu tuổi, bà nội bị bệnh, lên cơn sốt. Ba mẹ đều không có ở nhà, ông nội cũng chẳng thấy đâu.

Lúc tôi phát hiện ra thì bà đã ngất xỉu dưới sàn.

Trong bếp vẫn còn nồi canh gà mà bà hầm cho ông nội.

Khi ấy đúng lúc công ty ông nội gặp khó khăn, ông mệt mỏi đến kiệt sức, ngày đêm không về nhà, cứ mãi vùi đầu trong công việc.

Tôi vừa khóc vừa chạy ra khỏi cửa, gõ mạnh vào nhà hàng xóm.

Trong phòng bệnh của bệnh viện, y tá hỏi tôi có người lớn đi cùng không.

Rõ ràng tôi đã học thuộc số điện thoại của ba mẹ và ông nội, nhưng không ai trong số họ bắt máy.

Tôi không thể liên lạc với ba mẹ, cũng chẳng gọi được cho ông nội.

Tôi vô cùng bất lực, chỉ có thể vừa khóc vừa lắc đầu, cầu xin họ hãy chữa trị cho bà nội trước.

Khi nhìn thấy ông nội, tôi gần như òa khóc chạy đến bên ông.

“Ông ơi, bà nội ngất rồi…”

Trong ký ức của tôi, ông nội chỉ cau có vỗ vỗ vai tôi, rồi vội vàng ký giấy thanh toán viện phí.

Sau đó, ông khẽ nói một câu:

“Không bệnh sớm, không bệnh muộn, lại chọn đúng lúc này mà bệnh. Cái bếp ở nhà suýt nữa cháy, giờ lại còn mất thời gian đến đây ký giấy, sao không chết quách cho rồi.”

Đó là lần đầu tiên tôi nghe từ “chết” thốt ra từ miệng ông nội.

Cũng là từ lúc đó, tôi bắt đầu có nhận thức mơ hồ về sống chết.

Trong lúc chờ bà tỉnh lại, tôi bắt đầu ghét bệnh viện, ghét màu trắng ở đó, cũng ghét cả mùi thuốc khử trùng.

Chỉ duy nhất, tôi không ghét dây truyền nước biển, bởi tôi biết, đó là thứ đang cứu mạng bà nội.

4

Lúc bà nội tỉnh lại, tôi đã ngủ gục bên mép giường.

Dung dịch đã truyền xong từ lâu, dòng máu đỏ tươi chảy ngược lại một đoạn rất dài.

Tôi tưởng bà không qua khỏi, bất lực quá, lại bật khóc.

Nhưng bà chỉ khẽ mỉm cười, cố sức đưa tay còn lại lên, xoa xoa đầu tôi.

“Thanh Thanh ngoan, đừng sợ, không phải chuyện gì lớn đâu.”

Giọng bà yếu ớt, nghe gần như không còn hơi sức.

“Thanh Thanh, cháu có thấy cái chuông gọi ở đầu giường không?”

Tôi vừa sụt sịt vừa gật đầu lia lịa.

“Cháu nhấn vào nút đó, nói với họ là có người cần được giúp đỡ.”

Khi y tá đến, ánh mắt chị ấy hiện rõ vẻ kinh ngạc, giọng nói cũng mang theo trách móc.

“Em gái, ba mẹ em đâu rồi? Sao để một đứa nhỏ như em tới đây một mình vậy?”

Tôi mím môi, không dám nói cho bà biết.

Không dám nói rằng thật ra ông nội đã đến, nhưng lại bỏ đi ngay sau đó.

Cũng không dám kể, điện thoại của ba mẹ thì gọi được, nhưng họ chỉ đáp lại đúng một chữ: bận.

Cảm xúc của trẻ con không giỏi che giấu, bà phát hiện ra tôi đang buồn, liền nhẹ nhàng an ủi:

“Có Thanh Thanh ở bên bà là đủ rồi.”

5

“Đủ rồi!”

Người lên tiếng đầu tiên không phải ông nội, mà là ba tôi.

Ba nhìn bà nội đang đứng trên sân khấu, mặt đỏ bừng vì tức giận, cả người run rẩy không kiềm chế được.

“Chuyện xấu trong nhà không nên đem ra ngoài. Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì vậy!”

Tôi nhìn dáng vẻ của ba, không hiểu sao, khoé môi lại khẽ cong lên một nụ cười lạnh.

Là con gái, tôi thử đặt mình vào vị trí của ba. Nếu như ba đã phản bội mẹ suốt 50 năm, liệu tôi có thể giống như ba bây giờ, đứng trước mặt mẹ, nóng nảy quát lên rằng “chuyện xấu trong nhà không thể phơi bày”?

Đó là mẹ tôi cơ mà, người đã sinh thành, nuôi nấng tôi mấy chục năm trời.

Vậy mà giờ đây, khi nhìn ba, tôi chợt nhận ra, hoá ra tôi chưa từng thật sự hiểu ông ấy là người như thế nào.

Hình ảnh người cha mà tôi từng kính trọng, vào khoảnh khắc đó, hoàn toàn sụp đổ.

Thì ra con người lớn lên… chỉ là trong một khoảnh khắc.

Bà nội vẫn thong thả đặt micro xuống, khoé môi vẫn giữ nụ cười dịu dàng như năm nào trên giường bệnh.

Lúc nhìn tôi, bà còn dành cho tôi một ánh mắt an ủi.

Là cháu gái, tôi không thể nhịn được nữa.

Vừa định đứng dậy bước về phía bà, thì Nguyễn Xuân Cảnh đã đứng lên.

Bà ta trẻ hơn bà nội vài tuổi, nhỏ hơn ba năm. Vì chưa từng sinh con, dù đã sáu mươi bảy tuổi mà vóc dáng vẫn còn giữ được.

Khi đứng cạnh bà nội, bà ta khiến người ta cảm thấy bà nội bỗng chốc già nua hơn mấy phần.

Nguyễn Xuân Cảnh vừa đứng lên, ông nội cũng không kiềm được mà quay đầu nhìn bà ta, ánh mắt lộ rõ sự chột dạ.

Nhưng khi nhìn về phía bà nội, ông lại mang theo vẻ trách móc.

Nguyễn Xuân Cảnh thản nhiên khoác tay ông nội, hiên ngang bước ra khỏi sảnh tiệc.

Ba mẹ tôi không giấu nổi nét xấu hổ, cũng vội vàng theo sau.

Tôi thấy lòng mình nghẹn lại, rất muốn khóc, nhưng tôi không còn là cô bé sáu tuổi nữa.

Tôi đã hai mươi tư tuổi rồi.

Năm sáu tuổi, tôi chẳng thể che chở được gì cho bà nội. Nhưng bây giờ, tôi đã đủ lớn để làm điều đó.

Tôi bước lên sân khấu, cầm lấy micro, trầm giọng gọi người thân đã ở bên mình hai mươi bốn năm trời.

“Ông ơi…”

Ông nội nghe thấy tiếng tôi gọi, bước chân khựng lại trong thoáng chốc.

Tôi không cho ông cơ hội phản ứng, tiếp tục nói:

“Ông ơi, đơn ly hôn của bà nội cháu đã để trên bàn làm việc của ông rồi. Chúc ông và bà Nguyễn trăm năm hạnh phúc.”

Chờ đến khi ông nội và ba mẹ rời khỏi, tôi mới đưa micro lại cho MC.

Những người còn lại trong sảnh tiệc, ai nấy sắc mặt đều khác nhau. Nhưng bà nội lại chẳng hề để tâm, như thể tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là một vở kịch nhạt nhẽo không đáng nhớ.

Bà kéo tôi ngồi xuống bàn chính, bình thản dùng bữa như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Nhìn thấy bà như vậy, lòng tôi chua xót vô cùng.

Bà đã phải trải qua những gì, mới có thể bình thản đến mức ấy?

“Bà nội, đơn ly hôn để cháu lo. Chuyện chia tài sản, bà cứ yên tâm.”

Bà nội ngẩng đầu, dịu dàng nhìn tôi:

“Có Thanh Thanh ở đây, bà yên tâm rồi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương