Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 8

… chúc ngủ ngon?”

Giọng cậu ấm áp nước: “Ngủ ngon, Thời Thanh Nhất.”

Tôi vẫn không thể tin nổi, tôi và mình thầm mến lại có thể gần gũi đến mức .

Tôi từng nghĩ cậu tuy không lùng, chẳng thể dịu dàng đến .

sự thật … cậu dịu dàng đến mức khiến ta không thể tin nổi.

(11)

Tôi có thói quen dậy sớm.

Đặc biệt trong thời điểm chỉ vài tháng nữa đến kỳ thi đại học.

Có lẽ Diện Trạch .

Sau khi tôi ăn xong, xong một đề thi, sửa soạn một chút, đến 7 rưỡi thì xuống lầu.

Và tôi đã thấy Diện Trạch – cậu đã đứng rất lâu .

Cậu tựa nhẹ chiếc xe tự học, mặc quần đen đơn giản, bên ngoài sơ mi trắng phối với áo len sọc đen trắng, làn da trắng , góc mặt sắc nét, tay một quyển sách.

Tôi ngạc nhiên đến mức há miệng không nên lời.

Cậu thấy tôi, liền quay lại.

Đôi mắt đen sâu kia chợt dải ngân hà.

“Chào buổi , Thời Thanh Nhất.”

Giọng cậu trầm thấp, theo làn gió buổi sớm thổi thẳng tai tôi.

“Chào buổi .” – Tôi chạy tới, nhíu mày lại, “Diện Trạch, cậu đến lúc nào ? Sao không gọi ? Trời thế , cậu không sao?”

Tôi đưa mu bàn tay chạm tay cậu đang sách — toát.

“Trời mà cậu không sợ bị cảm hả?” Tôi lẩm bẩm một câu nhỏ, thật lòng có hơi tức.

Tôi rút quyển sách khỏi tay cậu, nhét chiếc túi chườm tay vịt con tay cậu:
“Giữ ấm .”

Diện Trạch có hơi bất lực, ánh mắt lại tràn đầy ý , cúi đầu tôi.

“Không cần đâu, không .”

nóng, cậu hộ !” – tôi .

Diện Trạch dùng tay lại xoa đầu tôi một .

“Được , đừng giận nữa. mới đến thôi.”

Cử chỉ và giọng điệu dịu dàng, cưng chiều.

Tôi bỗng trừng mắt ngơ ngác.

Mãi đến lúc , tôi mới dần dần nhận tất cả những gì xảy .

Tôi!!!

Tôi ?!

Tôi không chỉ chạm tay mình thầm thích, mà dùng giọng điệu kiểu chuyện với cậu ?

Tôi đúng … có tương lai !

Diện Trạch có vẻ không nhận điều gì kỳ lạ, cậu :

thôi, chở cậu qua.”

Tôi chỗ ngồi phía sau xe đạp, vẫn ngẩn .

“Sao đứng ngây ?” – cậu dùng tay đang túi chườm tay khẽ chạm đầu tôi.

“Không có gì.” – Tôi lập tức hoàn hồn. “Cậu ăn chưa?”

“Ăn .”

“Ồ.” – Tôi gật đầu. “ thì tốt .”

cậu trước , không tiện để lái xe.” – cậu chỉ túi chườm tay.

Tôi tay lái xe đạp :

“Cậu treo nó tay lái được mà?”

Diện Trạch khựng lại một chút, sau lắc đầu bất lực:

được. Chúng ta thôi.”

Tôi ngồi sau xe, không biết nên để tay ở đâu.

Diện Trạch nghiêng đầu:

“Nắm lấy .”

Tôi thử kéo nhẹ vạt áo bên hông cậu.

Nhiệt độ từ cậu truyền qua lớp vải, âm ấm, đang len lỏi từng kẽ tay.

Gió sớm buốt lướt qua hai má, tôi lại mong con đường … mãi mãi không kết thúc.

Đến thư viện, chúng tôi tìm một chỗ yên tĩnh trong góc.

vì vẻ ngoài cao ráo điển trai của Diện Trạch, vẫn có không ít ánh mắt dõi theo.

Lạ ở chỗ, các cô gái không ai đến xin WeChat.

Ngược lại, liếc tôi một .

Tôi ngẩng lên, khẽ mỉm với họ.

Trong mối tình thầm kín , tôi tuy nhút nhát không hề tự ti.

Chúng tôi bài, trao đổi nhỏ tiếng, kiểm tra chéo từng phần. Thời gian trôi qua rất nhanh.

Loại nhịp điệu thế … thật sự rất dễ chịu.

“Cậu có muốn uống nước không? Để rót.” – Diện Trạch nghiêng đầu nhỏ bên tai tôi.

Tôi ly nước đã gần cạn, gật đầu khẽ :

“Phiền cậu .”

Tôi đưa cốc cho cậu.

Diện Trạch lại xoa đầu tôi, mỉm hai ly rời .

Đỉnh tai tôi hơi nóng.

Từ sau khi cậu xoa đầu tôi nay, đã “mở khóa” một kỹ năng mới.

Cậu rất thích sờ đầu tôi.

Không biết cậu có biết hành động thân mật riêng tư không.

Tôi vỗ mặt mình một .

Bình tĩnh! bài !

Tôi đang định bài vật lý về từ trường, thì nghe có ai lại gần.

Nhanh thế?

Tùy chỉnh
Danh sách chương