Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/802CtHlLb1
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Khi tôi đến Vân Thành đã là sáng hôm sau.
Nửa đêm không có chuyến bay, tôi
bắt chuyến tàu cao tốc gần nhất.
Xuống tàu, tôi hỏi trợ lý của Bùi Việt địa điểm cụ thể rồi lập tức chạy đến đó.
Lát nữa gặp anh, nên nói gì đây?
Cứ tiếp tục thế này… hình như cũng không tệ.
Bùi Việt là người thích hợp để sống chung lâu dài.
Hiểu rõ nhau từ trong ra ngoài, dù là bị điếc.
Chuyện yêu hay không, với gia đình chúng tôi, hình như chẳng quan trọng đến vậy.
Tôi cảm thấy mình khá sẵn lòng… sống cả đời với anh.
Cơ bụng của anh sờ rất thích.
Gương mặt cũng rất dễ nựng.
Môi thì rất dễ hôn.
Hơn nữa, tháo máy trợ thính ra rồi thì tôi có thể mắng anh xối xả mà không lo anh nghe thấy.
Có người đàn ông nào khác chịu được việc tôi chửi thề mà coi như câm không?
Tôi nghĩ… chắc chỉ có Bùi Việt là người đáp ứng nổi yêu cầu đó của tôi thôi.
Đột nhiên thấy hối hận vì lần đó lại đa nghi làm chi.
Không biết Bùi Việt có sẵn lòng hủy thoả thuận để sống thật với tôi không nữa.
Cuối cùng cũng lấy hết dũng khí bước lên lầu.
Tôi lấy điện thoại trong áo khoác ra chuẩn bị gọi cho Bùi Việt.
Bỗng từ phía sau hành lang vang lên giọng nói quen thuộc:
“Ông bạn, giả điếc thành nghiện rồi hả?”
Giả điếc?
Tôi khựng chân lại, hơi nghiêng đầu, khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.
Là bạn thân của Bùi Việt.
Tôi từng gặp anh ta trong một bữa tiệc trước đây.
Bùi Việt quay lưng về phía tôi, đang nghịch chiếc máy trợ thính vừa tháo ra, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, nhưng giọng anh mang theo ý cười:
“Chỉ khi tôi giả điếc, cô ấy mới có thể sống đúng với bản thân mình.”
“Nhưng tai cậu đã khỏi từ mấy tháng trước rồi mà, chẳng lẽ định giấu cô ấy cả đời à?”
“Cứ để chuyện đó như vậy đi.”
“Được thôi, nhưng tôi nói thật, dù gì cũng là vợ chồng, che giấu không phải chuyện hay đâu.”
…
Trong đầu tôi như có tiếng sấm nổ vang.
Những câu sau không còn nghe lọt tai nữa.
Hình như là họp, hai người họ lại đi nữa rồi.
Tôi trốn vào phòng cứu hỏa bên cạnh, cố tiêu hóa những câu vừa rồi.
Tai của Bùi Việt đã khỏi rồi.
Lý do anh giấu tôi là vì muốn tôi được sống đúng với bản thân mình.
Anh không thích đeo máy trợ thính ở nhà.
Tôi cứ nghĩ là anh ghét tiếng ồn, tháo ra để tập trung làm việc.
Ai mà ngờ tai anh bắt đầu hồi phục chứ!
Bình thường tôi cứ nghĩ anh không nghe thấy gì nên mới thích thì nổi điên trong nhà.
Thế chẳng phải mấy lần tôi đánh rắm to trong phòng khách… anh cũng nghe hết rồi sao?
Còn kinh khủng hơn là!
Những chuyện bậy bạ tôi nói trên giường… chẳng phải cũng lọt hết vào tai anh rồi à?
7
Lúc tôi trốn ra sân bay định về nhà.
Điện thoại của Bùi Việt bỗng gọi
đến.
“Trợ lý nói em đến tìm anh à?”
Xì.
Suýt chút nữa quên mất là tôi có liên hệ trợ lý anh hỏi vị trí.
Bước chân tôi khựng lại ngay ở cửa sân bay, lắp bắp nói:
“Rảnh quá ở nhà chán nên đi du lịch.”
“…Trùng hợp thế?”
Tôi siết chặt điện thoại, chăm chăm
nhìn mũi giày.
Gương mặt Bùi Việt lại hiện lên trong đầu tôi một cách không tự chủ.
Rõ ràng đây mới là mục đích thật sự của tôi.
Nhưng mà… mấy câu tôi nói trên giường…
Anh nghe thấy hết rồi đấy.
Thôi kệ.
Dù sao cũng vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa.
Vợ chồng nói vài câu “dằm khăm” thì sao chứ?
Phạm pháp à?
Hay là bị truy tố tuyên truyền văn hóa phẩm đồi trụy?
Tự cổ vũ bản thân thêm lần nữa, tôi hít sâu rồi mở miệng:
“Em đang ở sân bay, anh đến đón tôi đi.”
Tôi đã đánh giá quá cao sức chịu đựng và độ dày mặt của mình rồi.
Khi Bùi Việt xuất hiện trước mặt tôi, tôi không nhịn được mà đỏ mặt.
“Em nóng à?”
Tôi ngước lên nhìn, thấy anh mặc bộ vest xám đậm mà tôi thấy khi đứng ngoài hành lang, khí chất vừa cao quý vừa phóng khoáng.
Có vẻ là vừa tan họp liền chạy tới.
Anh cầm lấy vali trong tay tôi, tay kia tự nhiên nắm lấy tay tôi, chắn tôi vào bên trong.
“Mai anh về rồi, hôm nay ở lại một đêm, mai cùng về nhé?”
Anh nhìn đèn đỏ đèn xanh, khóe môi cong lên, tâm trạng dường như rất tốt.
Tôi chôn mặt vào khăn choàng,
không hiểu sao bị anh làm cho vui vẻ theo, khẽ gật đầu.
8
Đêm khuya.
Tắm xong, tôi chui vào chăn của Bùi Việt.
Quả nhiên vẫn là ngủ cạnh Bùi Việt ấm áp hơn.
Tôi ôm eo anh, lại vùi mặt vào lồng ngực hắn.
Vẫn là mùi cam quen thuộc.
Mùi hương cơ thể tự nhiên của Bùi Việt.
Rất dễ chịu.
Mỗi lần được anh ôm vào lòng, tôi đều ngủ ngon hơn.
Tôi không nhịn được mà ôm chặt hơn, hít thêm mấy hơi.
Hoàn toàn không nhận ra nhiệt độ của người bên cạnh đang từ từ tăng lên.
Đến lúc tôi nhận ra thì đã bị đè
xuống dưới.
Bầu không khí trở nên mơ hồ.
Chóp mũi chạm nhau.
Tiếng thở dồn dập hòa quyện.
Tôi từng nói rồi, Bùi Việt rất biết cách hôn.
Từ trán, đến mắt, sống mũi, môi, xương quai xanh…
Mỗi cái hôn như mang theo dòng điện, khiến tôi rùng mình từng đợt.
Vừa kìm chế vừa khao khát.
Tôi mở mắt, ánh nhìn mơ màng, chỉ muốn gần anh thêm chút nữa.
“Bùi Việt, em muốn anh…” Bỗng tôi bừng tỉnh.
Đôi chân đang quặp eo anh cứng lại.
Tôi bỗng nhớ ra câu nói của anh với bạn mình trong hành lang.
Bùi Việt nghe thấy.
Anh nghe thấy đấy.
Nhìn người đàn ông đang vùi đầu làm việc không hề có vẻ gì là biết chuyện kia…
Tôi cắn môi, nuốt chửng câu nói còn dang dở.
Tên giả bộ chết tiệt.
Lúc bình thường nghe xong chắc sướng lắm rồi chứ gì!
Giả vờ à, ai mà chả biết giả vờ!
Tôi nhắm mắt lại, cơ thể căng cứng dần thả lỏng, im lặng không lên tiếng.
Bùi Việt loay hoay một hồi, như cảm thấy không ổn, lại không thể để lộ là mình nghe được.
Đành tiếp tục động tác.
Trong cơn mơ màng.
Anh kéo tay tôi, áp lên bụng mình, đuôi mắt ươn ướt, giống hệt một con hồ ly đực vừa ngây thơ vừa hoang dại.
Tôi lại nhớ tới mấy câu mình từng nói.
“Chồng à, anh giỏi quá.
“Chồng ở đây này.
“Chồng khóc đến mức em cũng…”
Đủ rồi!
Tôi nghiến chặt răng, giữ lại chút thể diện cuối cùng.
Bùi Việt như thể đang cố tình chống lại tôi, đôi mắt ươn ướt nhìn chằm chằm, động tác càng thêm mãnh liệt.
Tôi thật sự không nhịn được.
Mở miệng.
Nhưng câu nói lại bẻ ngoặt một cái:
“Bùi Việt, kỹ thuật của anh dạo này… tụt trình à?”
Tôi cảm thấy rõ người đang ở trên mình khựng lại.
Bùi Việt tiếp tục giả vờ không nghe thấy, ánh mắt đầy vẻ vô tội, nhìn chăm chú vào miệng tôi, hỏi tôi đang nói gì.
Tôi nén cười lại.
“Em nói kỹ thuật của anh thật tệ.”
“…” Anh im lặng, chỉ có thể tức giận mà không dám phản ứng.
“Ôi, anh không đeo máy trợ thính nên không nghe thấy à?”
“Em thật sự muốn thử đổi một người đàn ông khác.”
“Ở bên anh lâu rồi, em thấy nhàm chán chẳng còn gì mới mẻ.”
“Giờ em lại hơi thích mấy cậu nhỏ nhỏ như chó con, ngoan ngoãn, trẻ trung, tinh lực dồi dào.”
Gương mặt Bùi Việt dần tối sầm lại, nhưng vẫn cố tình giả vờ không hiểu, hỏi tôi đang lảm nhảm gì.
Chưa để tôi kịp nói thêm điều gì, anh đã vùi đầu vào cổ tôi.
Anh không muốn nghe nữa rồi.
Chó con không thích nghe những lời này.
Đêm nay, người đàn ông kia giả điếc, nhưng lòng anh thầm đau như vỡ vụn.
9
Khi nhắm mắt chờ Bùi Việt hầu hạ mặc quần áo.
Tôi không thể nhịn được mà lại cảm thán, Bùi Việt “tự ti” đúng là một người chồng lý tưởng.
“Vợ à, em định đi đôi giày cao gót đen đế đỏ hay đôi màu nude này?”
Bùi Việt quỳ một chân, chỉ chờ tôi ra lệnh.
Khi bị điếc thật có lẽ anh thật sự tự ti.
Nhưng bây giờ thì sao?
Anh là chú cún bị điếc đáng thương hay là sói đội lốt cừu?
Tôi hất cằm, nhìn anh với vẻ trêu đùa.
Bùi Việt đỏ mặt, quay đầu đi.
Tôi nhấc chân trắng nõn như ngọc, đặt lên thắt lưng anh, rồi từ từ trượt lên.
Ngực, cà vạt, vai.
Nâng cằm anh lên, nhìn diễn xuất tuyệt vời của anh, tai đỏ như thể muốn bốc cháy.
Cười khẽ một tiếng:
“Anh chọn đi.”
Cuối cùng không chọn được đôi giày nào, còn chiếc kéo quần của Bùi Việt lại hỏng.
“Để anh đi thay quần, một lát lại giúp em mang giày.”
Hả?
Sức mạnh thật lớn.
Tôi lắc đầu, nhặt đôi giày màu nude lên, quăng sang một bên.
Có vẻ như Bùi Việt thích đôi giày đen đế đỏ hơn.
…
“Bùi Việt.”
Sau khi anh ấy dẫn tôi về từ Vân Thành.
Tôi đột nhiên nhớ ra chuyện chính.
Hình như trước đó tôi định nói về cái hợp đồng năm năm.
Chơi đùa xong, tôi lại quên mất chuyện chính.
“Chúng ta nói về hợp đồng năm năm trước đi.”
Tôi lấy tờ hợp đồng nhăn nheo từ trong ngăn kéo ra.
Không thấy Bùi Việt quay lại, chỉ thấy anh quay lưng lại rồi lại quay đi.
“Bùi Việt.”
Không có tiếng trả lời, tôi tăng âm lượng lên.
Vẫn im lặng.
Quay đầu nhìn, chiếc máy trợ thính của anh nằm trên bàn, không biết anh đã tháo ra từ lúc nào.
Tôi cầm máy trợ thính, nhét vào tai anh.
“Đeo vào, em có chuyện muốn nói với anh.”
Tôi đập tờ hợp đồng lên bàn, nhưng phát hiện Bùi Việt vẫn đứng trước cửa,
Áo vest mãi không treo lên được.
“…”
Rõ ràng nghe thấy, nhưng khi tôi nhắc đến hợp đồng thì cố tình giả vờ không nghe thấy, chẳng lẽ anh muốn hủy hợp đồng và tiếp tục sống với tôi?
Trong lòng tôi thầm vui sướng.
Nhưng tôi lại muốn trêu chọc anh.
Tôi cố kìm lại nụ cười, kéo dài âm điệu:
“Chỉ còn ít lâu nữa là đến hạn năm năm rồi, em cảm thấy chúng ta hình như không hợp lắm.”
Không có phản ứng gì.
Chẳng phải tôi đã đeo máy trợ thính cho anh rồi sao?
Tôi hất giày cao gót ra, lao tới trước mặt Bùi Việt, giật lấy cà vạt của anh.
“Sờ gì sờ mãi! Anh sờ sắp sờn áo vest rồi mà vẫn cứ sờ!”
“Em nói chuyện với anh mà anh không nghe thấy à?”
Bùi Việt ngơ ngác, chỉ vào chiếc máy trợ thính của mình, khẽ mở miệng:
“Hình như nó hỏng rồi.”
?
Được rồi, cứ tiếp tục giả vờ đi.
Tôi rút điện thoại ra, chuẩn bị gõ chữ cho anh.
Trong mắt Bùi Việt thoáng qua một tia hoảng loạn, rồi anh vội vàng mặc chiếc vest từ trên giá xuống, không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
“Anh ra ngoài sửa máy trợ thính, có chuyện gì thì để sau nói.
“À, đúng rồi, tối nay hình như công ty còn còn một cuộc họp chưa bàn xong, đừng đợi anh.”
Tôi: “…”
Cái cớ này thật quen thuộc.
Chẳng lẽ… anh thật sự thích tôi đến vậy sao?