Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cố Minh Lãng lại càng lúc càng tiến gần, từng bước ép sát.
Tôi theo bản năng lùi lại, cho đến khi lưng áp sát vào tường, không còn đường thoát.
Khoảng cách giữa tôi và anh cứ thế rút ngắn lại từng chút một, rõ ràng đến mức có thể thấy bằng mắt thường.
Đây vốn dĩ là tình tiết trong mơ của tôi mà!
Nam chính ép nữ chính vào tường, rồi sau đó thì…
Nhưng hiện tại, không khí hoàn toàn không giống như trong mơ chút nào, trời ạ!
Ánh mắt Cố Minh Lãng nhìn tôi như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ, tim tôi đập loạn cả lên.
Đôi môi anh hơi đỏ, khiến tôi bất giác muốn… cắn một cái thử xem mùi vị ra sao.
Nhưng may mà — tôi vẫn còn giữ lại được chút lý trí cuối cùng.
03
Nếu tôi thật sự dám làm theo những gì mình nghĩ lúc đó, e rằng Cố Minh Lãng đã có thể ăn tươi nuốt sống tôi rồi.
Tôi cố gắng tìm lý do để tự bào chữa:
“Anh bình tĩnh trước đi, nghe em giải thích.”
Nhưng Cố Minh Lãng hoàn toàn không có ý định “bình tĩnh”.
Anh cười lạnh, nói:
“Chửa trước khi cưới, em có biết hậu quả không?”
Tôi hết cách, chỉ biết trợn mắt đáp trả:
“Em không có bầu!”
“Cũng chẳng có con!”
“Anh hiểu lầm rồi!”
Lần này, đến lượt Cố Minh Lãng không hiểu đầu cua tai nheo gì.
Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi hoặc:
“Ý em là gì?”
“Không phải em bảo người ta phải chịu trách nhiệm sao?”
Tôi vừa buồn cười vừa bất lực giải thích:
“Thật mà, đó chỉ là em nhất thời hồ đồ, nói nhảm thôi. Anh cứ coi như em đùa với anh đi.”
“Đùa sao?”
Giọng anh bình thản, nhưng tôi vẫn nghe ra được cơn giận trong đó.
Anh khẽ xoa trán, mệt mỏi lau mồ hôi trên trán mình:
“Chuyện bầu bì mà em cũng dám đùa à?”
“Em có biết vừa rồi anh lo cho em thế nào không?”
Cố Minh Lãng nghiến răng, tức giận nói ra nỗi bất mãn của mình.
Mà tôi thì vẫn còn đang chìm đắm trong mớ tưởng tượng hỗn loạn của bản thân, ngơ ngác nhìn anh, gần như biến thành hình tượng ngây ngô của “công tử ngốc nghếch”, chỉ thiếu mỗi nhỏ dãi và nở nụ cười ngớ ngẩn.
Anh vừa nói… lo lắng cho tôi?
Tôi nghe nhầm chứ?
Có phải… có phải trong lòng anh cũng có tôi không?
Hay là… nhân cơ hội này tỏ tình luôn, biết đâu thành công thì sao?
“Tô Minh Nguyệt?”
Một tiếng gọi này lập tức kéo tôi về thực tại.
Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp ánh mắt của Cố Minh Lãng.
Tôi theo phản xạ nuốt khan một cái, rồi vội vàng dời ánh nhìn.
“Dạ? Anh vừa nói gì ạ?”
Cố Minh Lãng đưa tay chống trán, rõ ràng là đang bị tôi làm cho tức không chịu nổi.
“Tô Minh Nguyệt, em nghe cho kỹ đây.” Anh nghiêm giọng:
“Con gái phải biết tự bảo vệ bản thân. Đừng dây dưa với mấy loại người không đứng đắn, trước khi kết hôn đừng để ai đụng vào mình, nghe chưa?”
Trong khoảnh khắc ấy, tôi như nhìn thấy hình ảnh Cố Minh Lãng hồi cấp ba.
Hồi đó, có một tên côn đồ tỏ tình với tôi.
Khi ấy tôi chưa từng yêu đương, chẳng hiểu cảm giác thích một người là như thế nào.
Vậy nên trong lòng tôi bắt đầu dấy lên những ý nghĩ bồng bột.
Huống chi tên đó cũng khá bảnh trai, giống như kiểu “bad boy” nam phụ trong bộ phim truyền hình nổi tiếng lúc ấy.
Nhưng tôi còn phân vân.
Nên tôi mới kể chuyện này cho Lâm Miêu Miêu, còn dặn cô ấy đừng kể với ai.
Kết quả, cái đồ “phản đồ” Miêu Miêu kia ngay lập tức đi méc Cố Minh Lãng.
Cố Minh Lãng sau khi biết chuyện liền đến trước cửa lớp tìm tôi.
Khi đó, anh đã nói với tôi những lời giống hệt như bây giờ.