Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Lạc .” Chu Dực đột ngột tên tôi, tôi mới phát hiện vẫn luôn nghiêng nhìn tôi: “Hôm nay tôi đến tìm em là vì cuộc thi người mẫu đến lượt hai chúng tổ chức. Em là Chủ tịch Hội sinh viên khác mới nhậm chức, tôi đại diện Văn đến để thảo luận em về việc sắp xếp hoạt động.”

“…Ồ!” Tôi bừng tỉnh mơ, lấy vẻ mặt công việc thường ngày: “ tan học chúng thảo luận nhé.”

“Được.”

Cuộc thi người mẫu?

Tôi nhớ đến lần tôi xem hồi mới nhập học, Chu Dực dắt tay hoa khôi Văn Trình An Thủy xuất hiện làm cả khán phòng kinh ngạc, tiếng la hét suýt làm thủng màng nhĩ tôi.

Nói đến nam thần và hoa khôi Văn này thật sự rất giống nhau, đều là kiểu cao lãnh, bình thường trên mặt không chút biểu cảm, đi đâu nhìn thẳng, bước đi gió.

Có vài lần tôi thấy hai người họ xuất hiện ở các hoạt động, bước chân ý, hơn nữa đều đồng loạt gật chào tôi rồi lướt qua, không chút dây dưa.

“Lần này tham gia chứ?” Tôi không kìm được hỏi.

Chu Dực nhìn tôi, chầm chậm chớp mắt biểu thị sự khẳng định.

được, hai người vẫn là tiết mục cuối nhé.”

“Hai người?” Chu Dực nhướng mày. nheo mắt, hỏi tôi rất khẽ, gần là nói thầm: “Tôi và ai?”

Tôi buột miệng: “Trình An Thủy chứ ai.”

Bên ngoài cửa sổ, một lớp nắng mỏng manh rải hàng mi của chàng . Chu Dực nhìn tôi sâu xa, ánh mắt hơi mập mờ: “Ồ.”

Không hiểu sao, từ “Ồ” đơn giản này nhấn mạnh ngữ khí, thể một vấn đề nào cuối có câu trả , khiến nhẹ nhõm.

Một lát sau, dứt khoát trả : “Trình An Thủy có việc, tôi không có bạn diễn nữa rồi.”

Nếu lớp tôi còn tò mò Trình An Thủy có việc , lúc trưa tôi tìm thấy câu trả .

Tôi phần đùi gà yêu thích, chuẩn bị vui vẻ đi tìm Chu Dực ngồi , phát hiện cách không xa, thằng em ngu ngốc của tôi , nhiệt tình nói cô gái bên cạnh.

miệng nhỏ của cậu ấy cứ hé mở không ngừng. Lạc Minh, em c.h.ế.t chắc rồi!

Tôi hăm hở đặt khay xuống, đi đến định véo tai cậu ấy, nhưng khi đến gần tôi mới nhận ra, người ngồi đối diện cậu ấy không phải Mạnh Nghiên mà là Trình An Thủy.

Lạc Minh ngồi đối diện cô ấy vẻ mặt si mê, ba khay đầy ắp: “Chị Tiểu Thủy, không phải chị thích thịt kho tàu sao, chị xem em mua hết ba phần cuối rồi này, chị nói chuyện em một câu là em cho chị hết.”

“Chị Tiểu Thủy kẹp tóc hôm nay của chị đẹp quá, chị thích kiểu này đúng không, em mua thêm mấy tặng chị nha.”

“Chị thế, chị thấy hôm nay ngon không. Em thấy chị gầy quá, chị phải nhiều thịt vào. Chị thích thịt …”

Trình An Thủy từ đến cuối đều bình thản cúi , còn Lạc Minh tự mình nói chuyện càng lúc càng hăng say.

Tôi: “…”

Lạc Minh, em có biết trên đời này có một sinh vật là “chó liếm” không? Chính là loại em đấy.

Tôi không muốn cậu ấy nữa, tôi không quen người này. Thế nhưng đúng lúc tôi định lặng lẽ rời đi, Trình An Thủy bỗng đặt đũa xuống. Cô ấy ngẩng , đôi mắt đẹp đẽ mà bạc tình lóe một tia sáng lạ. Khoảnh khắc tiếp theo, một giọng nói tự động khuếch đại vang .

“Minh Minh, sao cậu ở đây ?” Mạnh Nghiên, đồ âm hồn bất tán đến rồi.

Chưa đợi Lạc Minh trả , Trình An Thủy bỗng đứng dậy, khuỷu tay mạnh mẽ thúc vào Lạc Minh rồi lạnh lùng bỏ đi.

Lạc Minh muốn đuổi theo nhưng bị tôi chặn , tôi cười tủm tỉm vỗ mặt cậu ấy: “Nào, kể cho chị nghe xem, em quen bạn gái từ khi nào thế?”

Lạc Minh sốt ruột để đuổi theo muốn c.h.ế.t, ánh mắt vẫn dán chặt vào Trình An Thủy, còn Mạnh Nghiên đi tới kéo lấy cánh tay cậu ấy.

Rõ ràng Mạnh Nghiên không để ý đến ánh mắt của Lạc Minh, chỉ một mực nhắm vào tôi, cố tình nói to: “Đàn chị Lạc , giữa thanh thiên bạch nhật mà chị gần bạn em , e là không hay đâu nhỉ?”

Tiếng ồn ào căng tin im lặng, Chu Dực vẫn tìm tôi nhìn về phía này.

Mạnh Nghiên mạnh mẽ ôm lấy cánh tay Lạc Minh không buông: “Đàn chị Lạc , xin chị hãy biết tự trọng, bản thân chị độc thân từ bụng mẹ đừng có mà để mắt đến bạn của người khác!”

hoàn toàn lật mặt tôi rồi. Tôi nhìn chằm chằm Mạnh Nghiên, khóe môi chậm rãi nở một nụ cười.

Lạc Minh trợn tròn mắt nhìn chúng tôi: “Mạnh Nghiên, cô bị điên à, rõ ràng là…”

“… Là bạn nhỏ của tôi.” Tôi cười tủm tỉm tiếp .

Lạc Minh: “…”

Chu Dực vốn đi về phía này, nghe tiếng dừng bước, đứng cách không xa trầm tư nhìn chúng tôi.

Mạnh Nghiên suýt chút nữa bật cười thành tiếng: “Hay lắm, tự mình thừa nhận rồi nhé, chị đúng là vô liêm sỉ!”

Ánh mắt Chu Dực sắc lạnh.

“Mạnh Nghiên, cô im miệng đi.” Mặt Lạc Minh hoàn toàn đen .

Tôi biết cậu ấy ngại Mạnh Nghiên là con gái nên không tiện ra mặt mắng mỏ ngay tại chỗ, nhưng lòng hoàn toàn mất hết thiện cảm người này rồi.

“Thừa nhận ?” Tôi bày ra vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Lạc Minh: “Cô vừa nói chị cướp bạn của cô , sao , người là em à?”

Tôi nghiến răng đe dọa Lạc Minh: “Trả chị, bạn của Mạnh Nghiên là em sao?”

“Không phải.” Lạc Minh bực bội gãi : “Hai đứa em chơi thật hay thách, em thua, cô bắt em đăng ảnh công khai vòng bạn bè, cả em có ý riêng, em muốn chọc tức…”

“Không phải là tốt rồi.” Tôi nhảy tới ôm lấy cổ Lạc Minh, ngầm dùng sức khiến cậu ấy suýt sặc.

Tôi cố ý nói thẳng vào mặt Mạnh Nghiên xanh mét: “Hóa ra có người tự mình đa tình à.”

Mạnh Nghiên: “…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương