Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Các bạn học vây xem bật cười lớn, Mạnh Nghiên sốt ruột kéo Lạc Minh, cậu ấy lập tức rút về, tỏ ý từ chối.
“Em sai , em sai , em sai .” Lạc Minh bị đe dọa đến c.h.ế.t, phải cầu xin tôi: “Buổi chiều em có tiết, xin nữ hoàng giơ cao đ.á.n.h khẽ tha em về!”
“ .” Tôi vừa nhấc , Lạc Minh đã lập tức chuồn mất.
Tôi cố ý lớn tiếng nói: “Bạn trai của tôi, tôi trịnh trọng tuyên bố ở đây, tôi đá cậu ta !”
Tôi nghe rõ có một bạn nam bên cạnh bật cười thành tiếng. Tôi nhìn sang, mặt Chu Dực vẫn vương nụ cười chưa tan.
“Thức ăn nguội .” Anh tới, tự nói: “, tôi em ngoài ăn.”
Tôi thấy sắc mặt Mạnh Nghiên tệ đến cực điểm. Cô ta nhìn chúng tôi, khóe miệng nở một nụ cười kỳ lạ.
Ngồi Tứ Xuyên, tôi ngạc Chu Dực lại tôi đến đây. Không ngờ một anh chàng đẹp trai da trắng nõn nà này ăn cay. tôi nhớ anh là người miền Bắc mà?
Là một người miền Nam, thứ tôi ăn không chỉ phải cay mà phải siêu cay, cay xé lưỡi. Tiếc là đồ ăn ở trường quá nhạt nhẽo, mỗi lần ăn tôi muốn thở dài.
Giờ thấy đầy thực đơn hợp khẩu vị, tôi không nhịn được mà hớn hở gọi lia lịa.
Đợi ăn được dọn lên đầy đủ, Chu Dực từ tốn múc canh tôi, đẩy những ngon về phía tôi, trước mặt anh chỉ có một đĩa rau .
Nhìn nào thấy đáng thương: “Anh không ăn sao? đầu cá om ớt này ngon, gà xào cay này nữa, nhìn ớt nhiều thật không cay chút nào đâu…”
Chu Dực mím môi cười nói: “Được.”
anh chỉ lịch sự gắp một đũa, đó chỉ ăn rau xanh.
Tôi hơi ngại, không dám tiếp tục ăn uống thỏa nữa: “Chu Dực, có phải anh không ăn cay được không?”
Mỗi cử chỉ của anh trang nhã như một quý ông, nghe vậy chỉ ngẩng đầu lên, cười nói: “Tôi đã ăn ở căng tin , không đói.”
Tôi giả vờ tin lòng lại bắt đầu suy diễn: là anh cố ý dẫn tôi đến Tứ Xuyên này!
Chu Dực, có phải anh tôi không? Chỉ cần anh lời, anh nói một tiếng là tôi lập tức mềm nhũn ngã vào lòng anh ngay.
Ngay khóe miệng tôi sắp sửa cong lên trời một cách tự mãn, Chu Dực đột ngẩng lên nhìn tôi.
“…Sao vậy ạ?” Tim tôi đập loạn xạ. Sắp, sắp tỏ tình sao? Đến đây oppa, anh nói gì em chịu!
“Hạt cơm dính mặt em kìa.” Anh qua, lướt nhẹ qua mặt tôi như chuồn chuồn chạm nước.
Tôi nhìn hạt cơm đầu ngón anh, chỗ anh chạm vào mặt tôi bắt đầu nóng bừng. Trước ngày hôm nay, ai mà chẳng biết Chu Dực là người có bệnh sạch sẽ? Vậy mà anh …
“ ăn ở này khá ngon.” Chu Dực cười nói, chớp như thể được quay chậm: “ này thường xuyên đến nhé.”
Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu ý anh, đến tính tiền.
“Dực Dực bạn học đến đấy à, thay cô hỏi thăm bố cháu nhé.”
Cô phục vụ tươi cười nhìn Chu Dực.
Chu Dực lịch sự đáp lại: “Cháu cảm ơn cô Trần. Vậy chúng cháu trước đây ạ.”
Chu Dực kéo tôi thẳng mà không trả tiền, đôi tình nhân cạnh cửa sổ ngây người nhìn.
Mãi này tôi mới biết, vì này là do bố của Chu Dực . Không chỉ này, mà cả lẩu, phòng gym, cà phê mèo… những nơi mà mọi người trường chúng tôi thường ghé thăm . Có thể nói, đế chế kinh doanh của bố Chu đã rộng nhiều lĩnh vực.
Hơn nữa, lý do các cơ sở kinh doanh của ông ấy ở đây không phải để kiếm tiền, mà là để tạo con trai một môi trường sống tốt. giới của người giàu tôi không hiểu nổi.
Chúng tôi im lặng suốt quãng đường, chỉ thỉnh thoảng có người qua đường ánh ghen tỵ.
Gần đến trường, Chu Dực đột nói một câu: “Vậy là em đã chia bạn trai của mình sao?”
“Ơ.”
Tôi không biết phải giải nào, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương.
“Thật em đừng nản lòng.” Chu Dực cụp xuống, suy nghĩ cách an ủi tôi sao phù hợp hơn: “Em xuất sắc, yên tâm , này sẽ có người tốt hơn.”
Giọng nói của anh thật êm tai, âm điệu nhẹ nhàng, khiến tai tôi hơi ngứa.
Ma xui quỷ khiến nào, tôi nói: “Người tuổi không đáng tin, tôi không .”
Tiếng ve cành cây ngô đồng kêu râm ran, hai bóng người một dài một ngắn mặt đất, bị gió thổi khẽ chồng lên nhau.
Nhiều năm , tôi vẫn nhớ rõ ngày hôm nay. Chàng trai tôi thầm yêu đứng cạnh tôi, đường phố tĩnh lặng, nhiệt độ vừa phải.
“Không người tuổi à?” Chàng trai kéo dài âm điệu, mang theo chút cảm thán.
Anh chợt cong môi cười nói: “Vậy, anh trai có được không?”
Chu Dực, sinh nhật ngày 29 tháng 10, lớn hơn tôi vừa tròn một tháng.
Anh trai, aaa! Nếu tôi thực sự nghe rõ Chu Dực nói câu này, tôi sẽ nhảy cẫng lên!
anh lời, đúng lúc một chiếc xe gầm rú phóng vụt qua, tôi chỉ nhìn thấy khẩu hình của anh. tim tôi đang đập loạn xạ muốn anh nói lại lần nữa thì điện thoại của tôi reo lên.
Giáo viên chủ nhiệm gọi điện đến, nói rằng cuộc thi Người mẫu năm nay sẽ được tổ chức sớm hơn, do trùng với dịp các cấp lãnh đạo đến kiểm tra, lần này trường coi trọng, người dẫn chương trình đã được tìm xong, yêu cầu chúng tôi nhanh chóng xác các thí sinh tham gia.
Giáo viên chủ nhiệm điện thoại đặc biệt nhấn mạnh: “ chúng ta xinh đẹp này, phải mặt giúp khoa Ngoại chúng ta nở mày nở mặt nhé.”
Tôi lên trán đáp lời; bên kia, Chu Dực nhận được điện thoại từ giáo viên chủ nhiệm của anh. Cách nói y hệt nhau, yêu cầu anh phải tham gia lần này. cúp điện thoại, hai chúng tôi nhìn nhau.
“Hay là, cùng nhau nhé?” Tôi thăm dò nói.
Ánh Chu Dực rực sáng, đôi môi mỏng khẽ : “Được.”