Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Tôi là thiên kim nhà họ Tần vừa mới phá sản.

Để cứu ty, ba tôi gả tôi cho đại lão giới nghệ mới nổi – Lục Chu.

Không ai biết, Lục Chu chính là trai cũ từng tôi đá.

Đêm tân hôn, anh lạnh lùng nhìn tôi:

tưởng tôi còn thích em. Cưới em chỉ là kế tạm thời, đợi xong vụ thu mua rồi chúng ta ly hôn.”

Ngay , trước mắt tôi bỗng xuất hiện một loạt bình luận nổi bật.

【Phản diện ngoài lạnh nóng, miệng là cứng nhất.】

【Nữ phụ, tin anh ta! Tôi có thể chứng, mỗi tối đều nhìn em mà thèm nhỏ dãi.】

【Bề ngoài phản diện: tưởng tôi thích em. lòng: Huhu, vợ tới dỗ mình vậy trời?】

【Nữ phụ ngốc ghê, em chỉ cần gọi một “chồng”, phản diện sẽ lập tức hóa chó yêu, liếm em đến nơi đến chốn luôn đấy.】

Tôi nhìn Lục Chu đang chuẩn rời đi, liền thử gọi một :

“Chồng ơi?”

Bóng lưng người đàn ông khựng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm tôi, như thể giây tiếp theo sẽ nhào tới nuốt sống tôi luôn vậy.

1

“Vừa rồi em gọi anh là ?”

Giọng Lục Chu khàn khàn, tuy vẫn lạnh lùng, nhưng không còn vẻ xa cách như ban đầu nữa.

Biết chiêu mà đám “bình luận” bày có hiệu quả, tôi lập tức dịu giọng:

“Anh đi được không? Ngoài trời đang có sấm chớp, em sợ lắm.”

Tôi không nói dối. Từ khi bà ngoại mất, tôi rất sợ sấm sét, mà này Lục Chu biết rõ.

Anh cứ thế nhìn tôi rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng anh sẽ xoay người bỏ đi.

Ai ngờ, Lục Chu lại lẳng lặng bộ đồ ngủ từ tủ, rồi bước vào phòng .

Ủa? nãy chẳng phải rồi ?

Từ bao giờ anh trở nên sạch sẽ mức như vậy?

Bình luận này bắt đầu rối rít:

【Ngốc ơi, phản diện này đâu phải sạch sẽ mức, là đang muốn “ kia” …】

【Chỉ một “chồng ơi” thôi mà phản diện nóng cả người, không nhanh vào nhà thì quê chết!】

【Không trách được, bao nhiêu năm rồi không đụng vào ai, mỗi ngày chỉ biết ôm quần áo và hình của nữ phụ để… chịu không nổi đúng thôi.】

【Trời ơi, phản diện vào phòng rồi còn khẽ gọi tên nữ phụ nữa, người này ngọt ngào thật đấy.】

【Bình luận trên, chắc hiểu nhầm chữ “ngọt ngào” rồi ha.】

Tôi vừa nhìn bình luận vừa sững sờ, đây là khu bình luận thật hả? Hay là khu “vô nhân đạo”?

Mấy chữ đen đen nhìn “đen tối” vậy trời?

Mặt tôi đỏ bừng, cố nhịn cơn tò mò muốn áp tai vào cửa nghe trộm, lặng lẽ thay đồ ngủ rồi giường trước.

Một , Lục Chu từ phòng bước ra.

Chỉ mặc mỗi quần ngủ, trên không mặc áo.

Phải thừa nhận, đến giờ tôi vẫn từng thấy người đàn ông nào có thân hình đẹp hơn Lục Chu.

Thật sự là đỉnh cao của vóc dáng, tràn đầy sức hút giới tính.

Từng giọt nước lấp lánh lăn từ ngực xuống cơ bụng rắn chắc, cuối trôi mất nơi đường gân quyến rũ bên hông.

Khiến tôi vô thức nuốt nước bọt.

2

“Nhìn đủ ?”

Giọng anh không nghe ra cảm xúc.

Tôi lập tức quay mặt đi:

“Ai thèm nhìn anh chứ?”

Bình luận rộ :

【Không nhìn thì anh ta lại không vui nữa cho coi.】

【Vừa thấy nữ phụ dời mắt, chân mày phản diện nhíu lại thành chữ “川” rồi kìa.】

【Nữ phụ sợ, không những phải nhìn mà còn phải sờ, tin không? Em chỉ cần chạm nhẹ, lại phải vô lần nữa cho coi!】

Tất nhiên là tôi không dám sờ.

Sức của Lục Chu mạnh cỡ nào, tôi còn lạ .

Lực trâu nguyên con, đụng nhẹ cái chắc gãy tay tôi luôn !

Bình luận toàn một đám hóng drama không biết sợ.

Người đàn ông bên cạnh như do dự một , rồi thêm một tấm chăn từ tủ, nằm xuống cạnh tôi.

Chiếc giường mét, chúng tôi nằm thành thế giới rõ rệt – nước sông không phạm nước giếng.

【Giờ còn chê không chịu ngủ chung với vợ, đợi vợ chết rồi thì có nước ôm mà khóc mỗi đêm nhé.】

【Trân trọng những ngày còn có thể nhìn thấy nữ phụ đi, cô ấy là người đẹp nhất cả truyện đấy, sắp không thấy nữa rồi.】

Đúng vậy, từ loạt bình luận ban nãy, tôi biết — mình sắp chết rồi.

Thế giới này dường như là một cuốn truyện ngược kiểu “nam chính theo đuổi vợ cũ”.

Lục Chu là phản diện, còn tôi là bạch nguyệt quang của phản diện — người chết sớm truyện.

Nam chính là em trai cha khác mẹ của Lục Chu – Lục Xuyên.

Mẹ của Lục Chu vì mẹ của Lục Xuyên chen chân mà trầm cảm tự sát.

Từ , Lục Chu sống nghèo khổ với ông bà ngoại, nên luôn ôm hận với Lục Xuyên.

Dù giờ mới chỉ là phần mở đầu của câu , nhưng ty của họ lộ rõ dấu hiệu đối đầu.

Mà ngòi nổ thực sự lại chính là cái chết của tôi.

Ngày thứ khi kết hôn, tôi ra nước ngoài tác.

Ở nước ngoài, tôi gặp bè của Lục Xuyên. Vì muốn bênh vực anh ta, họ thuê mấy tên người nước ngoài đến “cho tôi một bài học”.

Không ngờ bọn chúng lại nhắm vào sắc đẹp của tôi, cưỡng hiếp rồi ném xác xuống biển.

Kể từ , Lục Chu hoàn toàn phát điên, trở mặt với Lục Xuyên đến mức không đội trời chung.

Nhưng phản diện thì thắng được nam chính?

Cuối , Lục Chu chết ở chính vùng biển nơi tôi gặp nạn, mang theo cả tro cốt của tôi.

Nhìn đến đây, tôi lập tức điện thoại hủy vé máy bay sáng mai.

Rồi dặn trợ lý đổi buổi đàm phán sang hình thức họp trực tuyến.

Nếu bên kia không đồng ý, thì huỷ luôn.

Kiếm tiền mà quan trọng bằng giữ mạng được.

Bình luận:

【??? Nữ phụ không ra nước ngoài nữa à? Tuyệt ! Người đẹp thế này mà chết thảm thì tiếc trời.】

【Phản diện này hiếm lắm mới không yêu nữ chính nha, khổ từ nhỏ tới lớn, cầu xin tác giả cho một cái kết tốt đẹp đi!】

【Dù khổ cỡ nào không che được việc từng tổn thương nam nữ chính, tẩy trắng phản diện nữa được không? Có chút tam quan đi!】

【Ừ rồi, trên cao thượng ghê. Vậy chúc khi trải qua hết những phản diện từng chịu đựng, vẫn có thể yêu thương đứa em trai cướp đi mọi thứ của nhé.】

【Thật lòng luôn, nếu tôi mà gặp phải những như phản diện, thì oán khí của tôi đủ để nuôi sống mười tên ma vương.】

3

Tôi mải đọc bình luận đến mức nhập tâm, bên cạnh bỗng vang xoay người rên khẽ đầy khó chịu của người đàn ông.

Lục Chu có vết thương cũ do vật nặng đè khi còn trường, mỗi lần trời âm u là sẽ đau trở lại.

Nghĩ đến những dòng bình luận nói rằng này anh sẽ góa bụa vì tôi, rồi mang tro cốt tôi ra biển chết

Tôi bỗng thấy sống mũi cay cay, chậm rãi đưa tay vào chăn của anh, khẽ khàng lần đến vai anh.

Cảm nhận được cơ thể anh khẽ run , nhưng không hề gạt tay tôi ra.

Tay tôi chạm đến cơ ngực rắn chắc, Lục Chu lập tức nắm tay tôi, giọng khàn đặc:

“Em vậy?”

Tôi mím môi, khẽ nói:

“Dầu xoa đâu? Em xoa bóp cho anh nhé?”

Bàn tay đang giữ tay tôi siết chặt hơn, yết hầu anh trượt trượt xuống dữ dội.

Tôi biết Lục Chu đang nghĩ .

Hồi chia tay, tôi vẫn thường xoa bóp cho anh như thế.

Nhưng lần nào vậy, xoa được bao lâu thì lại biến thành… khác.

nghĩ thấy nóng người, tôi vội vàng rút tay lại, xoay lưng về phía anh:

“Không muốn thì thôi, ngủ đi.”

【A a a, nữ phụ lại lùi bước? Cố thêm chút nữa thôi là lý trí của nam phụ đứt dây rồi!】

【Yên tâm đi, nữ phụ không ra nước ngoài thì sớm muộn sợi dây đứt, ánh mắt thất thần là định mệnh luôn rồi.】

Tôi thật sự không dám đọc thêm bình luận nữa, dứt khoát kéo chăn trùm kín đầu cho khỏi nhìn thấy.

Có lẽ vì mệt mỏi hôn lễ, tôi dần dần thiếp đi nào không hay.

Tùy chỉnh
Danh sách chương