Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

13.

Tôi bước ra phòng khách, lập tức sững lại.

Tôi đoán có thể là Mạt Mạt, nhưng không ngờ cô ta đã vào nhà.

Tôi nghi ngờ hỏi: “Sao cậu vào được?”

Mạt Mạt đỏ mặt đáp: “Tôi có mật mã.”

“Gõ cửa mãi không ai mở, tôi sợ có chuyện nên mới vào.”

Ha, xem ra quan hệ giữa cô ta và Chu Thần chẳng phải mới mẻ gì.

Tôi làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi: “Người cậu gọi đến giúp tớ dọn nhà đâu?”

Cô ta hỏi ngược lại: “Chu Thần chưa về à?”

Tôi cũng hỏi lại: “Lẽ ra Chu Thần phải về rồi nhỉ?”

Cô ta liếc quanh, không thấy Chu Thần đâu, liền đỏ mặt nói: “Nhiên Nhiên, nếu cậu với Chu Thần chia tay rồi, tôi ở bên anh ấy, cậu không giận chứ?”

“Hai người… ở bên nhau rồi à?”

“Ừ, lâu lắm rồi. Anh ấy nói anh ấy yêu tôi. Mỗi lần cậu đi công tác, anh ấy đều cho tôi ở lại đây.”

“Mạt Mạt, sao cậu lại làm vậy với tôi hả?”

“Tại sao à? Tôi mới là người muốn hỏi đấy. Rõ ràng tôi học giỏi hơn, đẹp hơn, rõ ràng tôi gặp anh ấy trước. Là cậu dùng thủ đoạn bẩn thỉu cướp anh ấy khỏi tay tôi.”

“Anh ta nói thế, cậu tin ngay sao? Không đến cứu tôi sao? Cậu không sợ tôi chết thật à?”

Buồn cười chưa?

Bạn thân nhất của tôi, lại gian díu với bạn trai của tôi.

Còn tôi thì ngu ngốc đến mức cầu cứu cô ta.

“Sao mà chết được? Anh ấy dịu dàng như thế, nói chuyện còn chẳng bao giờ lớn tiếng. Anh ấy nói chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với cậu. Nếu cậu muốn chia tay thì càng tốt, anh ấy và tôi có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau.”

Tôi cười khổ, chỉ vào mặt, cổ và lòng bàn tay mình.

“Cậu nhìn xem, thế này là việc một người dịu dàng có thể làm sao?”

“Chắc chắn là cậu làm gì quá đáng khiến anh ấy tức giận.”

Giờ tôi mới hiểu vì sao đàn ông cặn bã lại có người yêu.

Mạt Mạt đúng là đáp án tiêu chuẩn.

Tôi lấy điện thoại ra.

Mạt Mạt lập tức hoảng hốt: “Cậu định làm gì?”

“Gọi 120 và 110.”

“Bị vả có hai cái, đáng để gọi xe cứu thương và báo cảnh sát à?”

Giọng the thé của cô ta khiến đầu tôi choáng váng.

Tôi phớt lờ cô ta, bắt đầu bấm số.

Cô ta giật lấy điện thoại, hét lớn: “Nhiên Nhiên, cậu không được báo cảnh sát! Anh ấy là luật sư, chuyện này sẽ hủy hoại anh ấy mất!”

“Tôi làm vậy là để cứu anh ta!” Tôi kiên quyết nói.

“Tôi không cho cậu làm vậy đâu!” Cô ta gào lên như kẻ điên.

“Rắc… bốp!”

Cô ta đập mạnh điện thoại tôi vào tường, vỡ nát thành từng mảnh.

Cô ta nở nụ cười đắc ý.

Tôi cũng bật cười.

Tôi hướng vào phòng ngủ hét lớn: “Chu Thần, anh nghe thấy chưa? Không phải tôi không muốn cứu anh, mà là người tình của anh không cho tôi cứu.”

Một tiếng động vang lên từ phòng ngủ.

Mạt Mạt lao thẳng vào đó, rồi lập tức ngã sấp mặt, y như chó ăn bùn.

Trên sàn là máu của Chu Thần, vừa trơn vừa dính.

Chắc anh ta đã cố kéo ga giường để đứng dậy.

Kết quả chỉ kéo đổ cả đống công cụ anh ta chuẩn bị để huấn luyện tôi, mà vẫn không thể đứng lên nổi.

Mạt Mạt rưng rưng nước mắt, bò đến bên Chu Thần.

Chu Thần không còn nói được nữa, chỉ ngây dại nhìn tôi, nước mắt lăn dài.

Mạt Mạt điên cuồng gọi anh ta.

Nhưng ánh mắt anh ta không hề dừng lại trên người cô ta lấy một giây.

Mạt Mạt móc điện thoại ra, vừa khóc vừa run rẩy bấm 120.

Đúng lúc đó, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân.

Tôi rùng mình.

Lần này… lại là ai nữa?

14.

Tôi rón rén bước ra khỏi phòng ngủ, bất ngờ nhìn thấy Lâm Châu đang đứng đó.

Tim tôi thắt lại.

Tính toán đủ đường, tôi lại không ngờ Lâm Châu cũng đến.

Cô ta cúi đầu liếc nhìn vết máu loang trên chân tôi.

“Anh ta chết rồi à?”

Tôi bình tĩnh đáp: “Không biết. Tôi đang định gọi cảnh sát và 120, nhưng điện thoại bị đập hỏng mất rồi.”

Tôi nhất định phải trả lời không để lộ kẽ hở nào.

Cô ta trầm ngâm một lúc, rồi đưa điện thoại cho tôi: “Dùng máy tôi báo cảnh sát đi.”

Tôi sững người trong chốc lát.

Phía phòng ngủ vang lên tiếng gào khóc thảm thiết của Mạt Mạt.

Lâm Châu chạy qua nhìn một cái, rồi quay lại giục tôi: “Gọi nhanh đi!”

“Như vậy cảnh sát mới dễ tin lời cô hơn.”

Trong đầu tôi chợt hiện lên một cảnh trên đỉnh núi, lúc tôi bỏ đi trong cơn tức giận, cô ta đã hét với theo:

“Có bản lĩnh thì đừng quay lại căn nhà của hai người!”

Khi đó tôi tưởng cô ta đang khiêu khích.

Thì ra… cô ta đang nhắc nhở.

Tiếc là tôi đã không hiểu được.

15.

Cảnh sát và xe cứu thương đến gần như cùng lúc.

Mạt Mạt đi theo xe cứu thương.

Còn tôi và Lâm Châu được đưa về đồn cảnh sát.

Tôi kể toàn bộ sự việc.

Tôi buộc phải tự vệ.

Khi Chu Thần mất năng lực kháng cự, tôi định gọi cảnh sát và cấp cứu, nhưng bị Mạt Mạt ngăn cản.

Toàn bộ hiện trường đều khớp với lời tôi khai.

Lâm Châu cũng xác nhận điện thoại của tôi bị đập hỏng, tôi đã mượn máy của cô ta để gọi báo.

Lâm Châu được cho là người có quan hệ thân thiết với Chu Thần, nên lời khai của cô ta càng thêm phần xác thực.

Cuối cùng, tôi được xác định là hành vi phòng vệ chính đáng.

Bước ra khỏi đồn cảnh sát, bầu trời bắt đầu rơi tuyết.

Đó là đợt tuyết đầu tiên trong năm.

Trước đây, hầu như năm nào tôi và Mạt Mạt cũng sẽ cùng nhau ăn một bữa lẩu cay tê đầu lưỡi vào ngày đầu tuyết rơi.

Tiếc là, cảnh vật vẫn còn đây, người xưa đã chẳng còn như trước.

16.

Chu Thần mất máu quá nhiều, dẫn đến suy đa tạng.

Anh ta vẫn nằm trong phòng hồi sức cấp cứu ICU.

Sự si tình của Mạt Mạt với anh ta vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi.

Chu Thần không có người thân, Mạt Mạt ở lại bệnh viện chăm sóc suốt.

Nửa tháng trời, chi phí lên đến hơn ba trăm nghìn.

Không thể động đến tiền của Chu Thần, Mạt Mạt bèn dùng toàn bộ số tiền mình có để chi trả trước.

Vậy mà Chu Thần vẫn chưa tỉnh.

Bác sĩ nói bóng nói gió rằng, rất có thể cô ta sẽ trắng tay và mất cả người lẫn tiền.

Mạt Mạt vẫn không từ bỏ.

Thậm chí cô ta còn vay nặng lãi, khẩn cầu bác sĩ dùng thuốc tốt nhất để cứu lấy Chu Thần.

Sau hai mươi ngày, cuối cùng Chu Thần cũng mở mắt.

Mạt Mạt mừng rỡ như chết đi sống lại.

Nhưng bác sĩ lại nói, đây là khoảnh khắc cuối cùng, có gì thì hãy nói hết đi.

Mạt Mạt lao vào người anh ta, vừa khóc vừa nói: “Em yêu anh, em không hối hận.”

“Kiếp sau, chúng ta hãy ở bên nhau thật sớm nhé.”

Chu Thần khẽ liếc nhìn cô ta, thì thào: “Cầu xin cô… gọi Nhiên Nhiên tới…”

Mạt Mạt chết sững nhìn anh ta.

“Anh nói yêu em là gạt em sao?”

Đáng tiếc, Chu Thần không thể trả lời nữa.

Anh ta khép mắt lại, không để lại cho cô ta lấy một chữ.

Mạt Mạt đứng bất động như kẻ ngốc, rất lâu không nhúc nhích.

17.

Trợ lý của Chu Thần bất ngờ liên lạc với tôi.

Cậu ấy nói Mạt Mạt không cho ai động đến thi thể Chu Thần, hình như tinh thần không được ổn định.

Tôi trả lời: “Tôi và hai người đó không còn liên quan gì đến nhau. Đừng liên lạc với tôi nữa.”

Trợ lý lại nói: “Sếp Chu đã để lại toàn bộ tài sản cho cô.”

Tôi không hề đoán được điều này.

Khi tôi còn đang trò chuyện với cậu ấy, Mạt Mạt bỗng xông vào.

Cô ta nói chi phí điều trị cho Chu Thần lên đến hơn bảy trăm nghìn, đều là do cô ta ứng trước.

Giờ phải dùng tài sản của Chu Thần để trả lại cho cô ta.

Trợ lý đáp: “Toàn bộ tài sản của ông chủ đều để lại cho cô Tô Nhiên. Khoản tiền mà cô tự nguyện chi trả không thể xem là khoản nợ được hoàn trả. Nếu cô thấy không hợp lý, có thể kiện.”

Mạt Mạt vừa nghe Chu Thần để lại hết tài sản cho tôi, liền rú lên một tiếng điên dại.

Sau đó đột ngột im bặt, lịm đi.

Khi tỉnh lại, Mạt Mạt đã không còn là Mạt Mạt nữa.

Cô ta trở thành bệnh nhân số 59 của bệnh viện tâm thần An Định.

Những cú sốc liên tiếp khiến cô ta không thể chịu nổi, cuối cùng phát điên.

Tôi quyên góp toàn bộ tài sản của Chu Thần cho các tổ chức từ thiện cứu trợ phụ nữ và trẻ em.

Loại người như anh ta, nếu có thể dùng cái chết để mang lại một chút giá trị cho nhóm yếu thế, thì coi như cũng không chết cách uổng phí.

18.

Tôi báo cảnh sát vụ việc ở vách đá.

Triệu Bác quỳ xuống xin lỗi, van xin tôi tha cho anh ta một con đường sống.

Nhưng nếu lời xin lỗi là đủ, vậy thì pháp luật để làm gì?

Thật ra Lâm Châu không biết chuyện từ trước, cô ta cũng chỉ biết khi sự việc xảy ra.

Nhưng vì trong tay Chu Thần có điểm yếu của cô ta nên cô ta không dám thẳng thắn nhắc nhở tôi.

Cô ta cố ý đóng vai “trà xanh”, thực chất là muốn khích tôi rời bỏ Chu Thần.

Cô ta không đồng mưu nên không bị xử phạt.

Còn Triệu Bác và Quách Thắng, vì đã cùng Chu Thần lên kế hoạch màn thử thách ở vách đá từ trước, cuối cùng bị xử phạt hành chính với tội danh gây rối trật tự công cộng.

Triệu Bác là công chức trong hệ thống nhà nước, sau khi đơn vị biết chuyện thì lập tức bị đuổi việc.

Chuyện này chẳng biết do ai tung lên mạng.

Triệu Bác và Quách Thắng trở thành những kẻ bị dìm xuống đáy xã hội, không còn mặt mũi tìm được việc làm.

Chu Thần vốn đã chết về mặt thể xác, lại thêm một lần chết về mặt xã hội.

Có người nói tôi làm đúng, cũng có người bảo tôi quá tuyệt tình.

Dù người khác nói gì, tôi cũng không thay đổi quan điểm.

Không ai có quyền tùy tiện làm tổn thương người khác.

Dù anh ta nói đó là an toàn, là có ý tốt, là vì yêu, nhưng bản chất của những lời đó đều là PUA.

PUA là thứ không thể phòng bị nổi.

Vì vậy, trước khi yêu người khác, hãy học cách yêu chính mình.

[ TOÀN VĂN HOÀN ]

Tùy chỉnh
Danh sách chương