Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Xe dừng trước họ Lục, Tây Từ đưa tay ra chờ cô.
Thấy cô do dự, hiếm khi thấy anh tỏ ra tủi thân: “Mợ , thành phố đều biết đã ngủ anh rồi, định chịu trách nhiệm sao?”
Nghĩ đến việc anh bị truyền thông viết thành “bị cô gái mưu mô gài bẫy” là cô áy náy, bèn đặt tay mình tay đối phương.
Suốt đoạn đường từ cổng sảnh chính họ Lục, lòng nơm nớp lo sợ, mãi cho đến khi quản gia : “Anh Lục đã đến trường đua ngựa cô rồi.” Cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thái độ bà cụ Lục đối cô rất vi diệu.
Bà nắm tay cô rồi : “Thằng bé Trầm Chu chấp lắm, bà vốn định cưới vợ rộng lượng, hiền dịu cho nó, cứ để con ở bên nó cũng tốt. Giờ con đã gả họ rồi, sau cứ coi đây như mẹ đẻ.”
biết vẻ "thân thiết" hoàn toàn là do Tây Từ đang ở phòng sách bàn chuyện hợp tác ông cụ Lục.
Bước ra khỏi phòng khách, cô đi thẳng đến tòa phụ nơi mình từng ở. Vẻ mặt đám hầu vô đặc sắc, gượng gạo gọi “mợ ”.
để tâm, chỉ thu dọn món đồ trang sức mà Lục Trầm Chu đã tặng cô như Hermès, Cartier, Van Cleef & Arpels…
Cô là kẻ tầm thường đã ở bên Lục Trầm Chu bảy . che chở cô, để cô cần lo nghĩ về chuyện ăn mặc.
Ngay khi chia tay hòa bình, cái cũng là thứ mà cô đáng nhận được, chẳng ai chấp nhặt tiền bạc .
Cô đặt sợi dây chuyền ngọc bích cuối két sắt, bảy đó lướt đầu như cuốn phim đã lắng đọng bụi trần.
Bỗng nhiên giọng chế nhạo vang sau lưng: “Ồ, cô còn mặt dày quay về lấy đồ à?”
Cô khựng , giả vờ nghe thấy quay định rời đi. Nhưng đưa tay chặn cô, chỉ chiếc hộp tay cô và Lục Trầm Chu vừa bước : “Anh đã sau thứ kia đều là cơ mà?”
kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện ánh mắt sâu thẳm Lục Trầm Chu.
Ánh mắt di chuyển giữa cô và chiếc hộp, cuối ôm lấy eo : “ thích gì, anh mua cho cái mới.”
“ chỉ muốn thứ !” bỗng hét : “Hoặc là cô ta để đồ, hoặc là anh khiến cô ta biến mất!”
Lục Trầm Chu nhíu mày: “ , đừng quậy.”
“ đang quậy sao?” bấu móng tay cánh tay ” “Lục Trầm Chu, anh chọn cô ta hay là chọn ?”
thì hất cằm, thì ngẩng đầu, hai đều có tính cách kiêu ngạo. Cuối Lục Trầm Chu thở dài, vẫy tay cô: " , đưa đồ cho…"
“Anh Lục.” ôm chặt chiếc hộp ngắt lời : “Đây là .”
“Bảy trước, rất biết ơn anh đã đưa ra khỏi khu lừa đảo”.
“Nhưng , đã đỡ dao, đỡ đạn, thử độc giùm anh… Chắc anh vẫn còn nhớ chứ?”
“Vậy nên thứ … là đáng nhận được.”
Lục Trầm Chu nhìn cô cảm xúc phức tạp. Cô đoán có lẽ cũng đang nhớ chuyện đã .