Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2 - Tô Tiểu Ưng

6

Tiêu phu nhân từng có bốn lần, nhưng chỉ sinh được một nam một nữ. Do nhiều năm tranh đấu hậu viện, người ta hãm hại, sảy hai lần.

Bởi , Tiêu phu nhân cực không phá bất ai.

Cho dù lúc xử lí nương ta, bà cũng đồng ý nương sinh ta rồi mới ch.ế.t.

Thúy Yên lần này đã đi một nước cờ hiểm, sợ dùng đứa trẻ này đổi lấy một đời phú quý.

Tiêu Túc Viễn năm nay mới hai mươi hai, đối với nam nhân tầm tuổi này trong kinh thành mà nói, có con điều hiếm thấy.

Trước kia Tiêu Túc Viễn đều tại chức ở bên ngoài, đừng nói đến sinh hài tử, ngay cả hôn ước cũng chưa có.

Lão phu nhân biết được việc này, quả nhiên tức giận, nhưng không nhẫn tâm bỏ đi đứa nhỏ nên càng trông coi ta và Xảo Yên nghiêm ngặt hơn.

Lão phu nhân cũng bắt đầu xem tử vi đích nữ các nhà trong kinh thành định hôn cho Tiêu Túc Viễn, chọn đi chọn lại cuối cùng chọn được con gái của Trung Thái Sử lệnh, Lý Nhược Thanh.

Sau khi hai nhà thăm , định hôn vào ngày hai mươi hai hai năm sau.

Đêm , Tiêu Túc Viễn ở chỗ ta.

Hôm sau mới sáng sớm, ta quỳ bên gối hắn, chờ hắn tỉnh giấc xin một ân điển.

Ta xin mời một phu tử dạy ta biết chữ.

Hắn có vẻ không hiểu, ta liền cẩn thận giải thích: “Xin tử thứ tội, nô tỳ đã âm thầm cho người nghe ngóng tính tình của Đại phu nhân sắp . Bọn họ nghe ngóng nói Đại phu nhân có tài văn chương, tinh thông cầm thi họa.”

“Nô tỳ sợ mình thô bỉ làm xấu mặt tử, nên mới mời một phu tử dạy nô tỳ biết chữ. Từ nhỏ đến lớn, tử người đầu tiên cho nô tỳ sự ấm áp, bởi hy vọng tử có thương thì thương cho trót, ban cho nô tỳ hậu ái này.”

Tiêu Túc Viễn không đồng ý cũng không cự tuyệt, chỉ hướng hai nặng nề phía ta.

Ba ngày sau, Tiêu Túc Viễn lại đến chỗ ta, kề bên tai ta nói: “Có thể mời được phu tử hay không còn phải xem đêm nay nàng biểu hiện nào.”

Đến chiều ngày thứ hai, có một nữ phu tử dọn đến chỗ của Thúy Yên ở.

Thúy Yên có , được ma ma đón đến viện của lão phu nhân tiện dưỡng , của nàng ta liền bỏ trống.

Từ trở đi, ta liền đi theo phu tử học chữ.

7

Phu tử đặt mục tiêu, mỗi ngày phải học mười chữ, cứ năm ngày kiểm tra ta một lần.

Ta học nhanh, ban đầu phu tử mỗi ngày chỉ dạy mười chữ, sau này đổi thành hai mươi chữ.

Sau ba , ta đã có thể nhận diện được hơn một nghìn chữ.

Mặc dù ta nhận mặt chữ nhanh nhưng chữ viết thì xấu không chịu nổi.

Luyện ba , mỗi ngày ta đều tập viết hơn một canh giờ nhưng vẫn chữ trông vẫn khó coi.

Tiết nguyên tiêu, Tiêu Túc Viễn đến đúng lúc ta đang luyện chữ, hắn chữ của ta, không nhịn được mà phì cười suýt chảy cả nước .

“Chữ này của nàng, theo ta thấy đi vẽ bùa cực hợp, ta sẽ đem dán ở trước cửa còn có thể trừ tà, ác quỷ có hung dữ đến đâu thấy chữ này của nàng khéo còn nghĩ nơi ẩn náu của cao nhân, sợ đến chạy trối chết đấy.”

Ta ngượng ngùng lấy lại tờ giấy, mặt đỏ như đít khỉ, cãi lại mà không biết nói sao cho phải.

Tiêu Túc Viễn nhẹ nhàng bước đến bên thư án, bao trọn ta trong lồng ngực, hắn bao trọn lấy ta, hướng dẫn ta từng nét từng nét một.

Hắn kiên nhẫn dạy ta thứ tự các nét của từng chữ, liên kết các nét như nào, sắp xếp làm sao, chỗ nào thì nhấn, chỗ nào phải nhẹ.

Mùi hương trên người Tiêu Túc Viễn khiến má ta ngày càng hồng.

Chờ qua giêng, hôn của Tiêu Túc Viễn đã gần đến.

Hạ nhân trong phủ mừng rỡ bận rộn, Tiêu Túc Viễn cũng cả ngày tham gia các buổi tụ tập của con cháu gia trong kinh, cũng có một số người thật sự bằng hữu tốt, nghe tin đại hôn của hắn liền cố ý đến thăm.

nên suốt hai ta không gặp hắn nổi một lần.

8

Ngày rước dâu, ta và Xảo Yên cùng theo nhóm hạ nhân đến xem buổi . ma ma vui sướng cất cao giọng:

“Nhất bái thiên địa, thiên trường địa cửu; nhị bái cao đường, tứ quý an khang; phu thê giao bái, bách niên ân ái.”

Chờ xong bái đường, ta cùng Xảo Yên đưa tân nương tử đến của nàng.

Ta ăn nói vụng , không dám nhiều lời, tân nương tử cũng thẹn thùng, càng kiệm lời.

Ba người đều dựa vào Xảo Yên làm sôi động bầu không khí.

Đợi đến buổi tối, yến hội bên ngoài đã kết thúc, bằng hữu đưa tân lang phía bên này.

Ta cùng Xảo yên lui , bọn họ náo loạn trước cửa giục động .

Sau khoảng nửa canh giờ náo loạn, dẫn đầu ma ma bắt đầu rời đi, những người còn lại cũng nhanh chóng thối lui.

Ta cùng Xảo Yên đi cùng nhau, trên đường trở , ta nghe thấy nàng cất giọng vô cùng ngưỡng mộ, cảm khái nói: “Tiểu Điểu, ngươi nói xem, liệu kiếp sau ta có được một lần hôn như không?”

Xảo Yên không giống như ta, nàng người nhà bán vào Tiêu phủ, lão phu nhân thấy nàng xinh đẹp nên giữ lại ở bên dạy dỗ, chờ thời cơ tốt nhét vào chỗ Tiêu Túc Viễn.

Ta nghĩ, nếu nàng không bán vào đây, có lẽ cũng sẽ gặp được một nam tử bình thường thành gia lập thất, tam thư ngũ , cưới đàng hoàng, bà mối đến đón tận cửa.

Không phải như hiện tại, chỉ có thể cùng đám nha đứng ở một bên ngưỡng mộ hôn của người khác.

Ta không biết nên trả lời nàng nào, đành trầm mặc đi bên cạnh.

9

Ngày thứ hai sau đại hôn, ta cùng Xảo Yên đến thỉnh an Đại phu nhân, kính trà nàng.

Nàng hào phóng ban thưởng ta mỗi người mười lượng bạc, ta quỳ xuống tạ ơn, vừa đúng lúc nha chạy vào thông báo Thúy Yên cũng . Đại phu nhân không bảo ta đứng dậy mà chỉ nâng bảo nha đỡ Thúy Yên đi vào.

Tính , cái của Thúy Yên cũng đã được năm .

Nàng ta vừa , ta liếc cái bụng đã nhô cao lên, đi lại không tiện được một nha đỡ đi vào.

Thấy Đại phu nhân, nàng cũng không quỳ xuống, ỷ vào mình chỉ hơi hạ gối, hành qua loa.

Nghĩ rằng Đại phu nhân sẽ khiển trách tiện bề quản lí quy củ, không ngờ nàng lại cười sai người dọn chỗ cho Thúy Yên ngồi, còn ôn hòa vài câu tình hình cái .

Chờ khi Đại phu nhân và Thúy Yên nhớ , ta đã quỳ được nửa canh giờ.

Trở , Tiểu Vân đành bôi thuốc cho ta.

Kéo ống quần lên có thể thấy vết xanh tím nổi bần bật trên làn da trắng nõn, có chút dọa người.

Mấy ngày sau, ta không đi đâu cũng không rời khỏi giường.

Cũng may ta đã biết chữ, ở trên giường đọc vài cuốn thoại bản cũng không cảm thấy nhàm chán.

Một này Tiêu Túc Viễn đến hậu viện khoảng bốn, năm lần, lần nào cũng ở lại viện của Đại phu nhân.

Ta vui vẻ thoải mái đọc thoại bản.

Trong có một câu chuyện ta khá thích.

Kể rằng có một tiểu thư gả vào nhà phu quân, không ngờ người phu quân này một tên phá gia chi tử, cả ngày lưu luyến nơi phong trần chưa nói, lại còn ham mê cờ bạc.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi hắn ta đã thua sạch số tiền tổ tiên lại, ngay cả của hồi môn của tiểu thư cũng hắn nướng vào sòng bạc.

Không còn cách nào khác, tiểu thư đành phải tiếp nhận quản lí một cửa hàng vài dệt trang trải cuộc sống, khổ sở kinh doanh cuối cùng qua nửa năm đã có thể chuyển bại thành thắng, dần dần khôi phục lại gia giàu có ngày trước.

tiểu thư và phu quân đã làm lành, một bảo vệ gia nghiệp.

Ta nghĩ, nếu ta có thể học tính toán sổ sách, tự mình điều hành một cửa hàng liệu có thể giống như tiểu thư trong thoại bản kia, tự mình kiếm tiền không phụ thuộc vào ai?

Ta còn đang thất thần suy nghĩ thì nghe có người :

“Đang nghĩ chuyện gì ?”

Ta buột miệng trả lời:

“Nghĩ chuyện kiếm tiền chứ còn chuyện gì.”

10

Nói xong ta liền lập tức hồn. Quả nhiên Tiêu Túc Viễn đang đứng trong , vẻ mặt buồn cười ta. Hắn ta phạt tiền hay sao, sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện kiếm tiền?”

Ta liền kể câu chuyện trong thoại bản cho hắn nghe, hắn nghe xong cũng cảm thán tiểu thư này thật tài trí.

Tối khi xong chuyện, Tiêu Túc Viễn ôm lấy ta, ta bài tập mấy ngày nay.

Ta lúc này đã mệt lắm rồi, hắn lôi kéo nói chuyện phiếm chỉ trả lời ừ ừ a a cho có lệ.

Có lẽ thấy thái độ qua loa của ta quá lộ liễu, hắn đành bất lực nhéo mũi ta.

Ta khó thở, bực mình trừng hắn, vội vàng thanh minh, chỉ nghe hắn chậm rì nói:

“Nếu nàng học quản gia chi tiêu, ngày mai hãy chỗ ma ma cùng quản lí chút sổ sách đi.”

Làm gì có lý nào một nha thông lại học cách quản gia?

Ta sợ đắc tội Đại phu nhân liền lắc đầu từ chối, hôn lên cằm hắn một cách nịnh nọt:

“Nô tỳ chỉ nói đùa thôi, nô tỳ đi theo tử, cơm ăn áo mặc nào phải lo cái gì, học cái này cũng chẳng có tác dụng mấy. Nếu gây sự chỗ ma ma còn làm tử thất vọng, nô tỳ không gánh nổi đâu.”

Sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, bầu không khí vui vẻ thoải mái ban đầu nháy bay sạch.

“Ngươi đã không thì coi như bỏ đi.”

Nói xong câu này liền xoay người nằm quay lưng phía ta.

Ta không biết hắn tức giận chuyện gì, chỉ có thể nén xuống nghi hoặc chủ động làm hòa.

Ta vòng ôm hắn từ phía sau, gần như cùng lúc hắn cũng quay lại ôm ta, khẽ thở dài.

Ta đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, hai dần dần nhắm lại, nửa tỉnh nửa mê nghe có người bên cạnh thở dài nói:

“Ta phải làm nào với ngươi đây.”

Ta nặng nề nhắm , không biết có người đã nói câu thật hay không

Tùy chỉnh
Danh sách chương