Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi gạt đi những suy viển vông , điều chỉnh lại tâm trạng rồi bước nhà hàng.
Tô Dịch không có ở chỗ ngồi, tôi định đi vệ sinh trước, nhưng ở ngã rẽ phòng vệ sinh lại nghe anh.
“Vụ án đó ban là do cậu ta nhận, bây giờ cảm không đủ năng lực lại chuyển cho người khác?”
Anh đang nói chuyện điện thoại, điệu đặc biệt cứng rắn.
“Năng lực không đủ lại ham công tiếc của, một kẻ ngốc , tại sao ở lại Phong Dị?”
“Hôm nay tôi không rảnh.”
Dừng một , Tô Dịch đột nhiên dịu đi, mang theo tiếng cười nhẹ, có vị ngọt đang tan chảy trên lưỡi anh.
“Đang ở cùng tổ tông bé nhỏ ở nhà.”
9
Biệt danh “tổ tông bé nhỏ” vốn là lời nói lúc giận của tôi.
tôi nhận được giấy báo trúng tuyển khoa Luật đại học A, tôi hớn hở chạy đi Tô Dịch.
“Luật sư Tô, em được nhận khoa Luật đại học A rồi, anh là đàn anh của em đó!”
Tô Dịch liếc nhìn, rồi nhíu mày không chắc chắn: “Vì tôi?”
Tôi ngây thơ rằng điều có làm anh cảm động, ngượng ngùng gật : “Vâng.”
“ ngành đại học ở một mức độ đó quyết định hướng đi tương lai của em, em lại vì một người đàn ông quyết định tương lai của mình một cách tùy tiện?”
Mặt tôi lập tái nhợt.
“Sinh viên luật nên có trách nhiệm bảo vệ công bằng xã hội, thúc đẩy xây dựng pháp quyền, cho dù em không có niềm tin pháp luật, không nên coi nó là công cụ để yêu đương.”
Tô Dịch vẻ mặt bình tĩnh, điệu không nặng, nhưng từng lời nói lạnh lùng lại càng khiến tôi cảm xấu hổ.
“Nếu em chỉ là vì yêu đương mù quáng, thì em không phù hợp với ngành , tôi khuyên em khi nhập học thì chuyển ngành đi, đừng lãng phí tài nguyên giáo dục.”
Tôi biết, Tô Dịch nói không sai.
Nhưng tôi cứ mình đang dâng hiến cả tấm chân tình lại bị mắng mỏ , trọng không cho phép tôi yếu đuối ngay lúc đó.
Tôi cắn môi quay chạy đi, lúc về nhà bị ngã rách gối, suýt nữa không kìm được bật khóc.
Mấy đó, tôi đã hỏi ý kiến các thầy cô, xem xét lại lựa chọn ngành của mình, hiểu kỹ về tương lai nghề nghiệp của ngành luật, cuối cùng tôi thật chọn ngành .
Tôi không có lý tưởng nghề nghiệp cao cả Tô Dịch, tôi chỉ nếu một đó người thân gặp phải tổn thương, tranh chấp hôn nhân hay những khó khăn khác, tôi có có vũ khí để bảo vệ họ.
khi xác định sơ bộ, tôi lập mở WeChat của Tô Dịch.
khung chat với anh, có mấy tin nhắn gần nhất đều là những câu thả thính sến sẩm của tôi, bên dưới Tô Dịch chỉ trả lời một câu:
“Nhóc con, trẻ con.”
Trước đây tôi cảm lời nói của Tô Dịch có cưng chiều, nhưng bây giờ… tôi không phải nhóc con!
Tôi giận gõ chữ: “Em thừa nhận những gì anh nói hôm đó là đúng, nhưng khi nhập học có chuyển ngành hay không, em sẽ quyết định!”
“Nếu cuối cùng em vẫn ở lại khoa Luật, có lẽ thực có ảnh hưởng của anh, và ảnh hưởng đó là——”
Dừng một , tôi hùng hồn để lại một câu: “Em sẽ đánh bại anh lĩnh vực môn, để anh phải gọi em là tổ tông!”
Biệt danh trên ứng dụng đặt đồ ăn là do tôi đổi đặt thuốc mỡ hôm đó, và cứ quên không đổi lại.
Lúc đó tôi đang ấm ức không chịu thua, giờ lại, thật là trẻ trâu đến mức ngại chín cả người.
Tôi đang chìm xấu hổ của ký ức thì Tô Dịch nghe điện thoại xong quay lại.
“Xin lỗi, tôi có cuộc điện thoại.”
Anh vẫn vẻ một quý ông lịch thiệp, không nhìn là người sẽ lén gọi tôi là “tổ tông bé nhỏ”.
nên… có phải anh ấy có gì đó khác biệt với tôi không?
Tôi mím môi, cuối cùng không cam hỏi: “Chú tài xế nói, anh từng đến đại học A mấy lần?”
“Ừm.”
lạnh lùng của Tô Dịch lại khiến tôi chùn bước, tôi không hỏi tiếp, nhưng anh lại đột nhiên nhìn tôi và nói một cách nghiêm túc:
“ đi em.”
10
Khi thích một người, có lẽ sẽ trở nên “thảo mộc giai binh”, nhìn đâu địch.
Một câu nói mờ ám của anh, tôi có nhai đi nhai lại nếm đủ thứ hương vị.
hiểu rõ ràng, nhưng lại không dám đến gần.
Tôi đã đánh mất dũng cảm bất chấp của tuổi trẻ, đang lúc do dự, Tô Dịch khẽ cười.
Anh giễu: “Chỉ là lần đi không đúng lúc.”
Tôi nắm chặt vạt áo, vì căng thẳng không nghe anh có gì đó không ổn, run rẩy hỏi: “Tại sao lại em?”
“Chuyện năm đó, anh cần phải giải thích một .”
Tô Dịch nhíu mày: “Chiết Hy, anh vẫn luôn cảm em đã hiểu lầm.”
“Người ba năm trước, anh không thích cô ấy.”
Tôi sững người, đồng tử đột nhiên giãn : “Nhưng, nhưng cô ấy không phải là vị hôn thê của anh sao?”
“Phải. Nhưng là do bố mẹ anh ý đính ước, anh không hề đồng ý.”
Nhắc đến chuyện , vẻ mặt Tô Dịch hiếm khi tỏ bực bội: “ khi biết chuyện, anh đã hủy hôn ngay lập , bọn anh không có bất kỳ mối quan hệ .”
Tim tôi đập thình thịch trống trận, tôi nhớ lại tôi và Tô Dịch “tuyệt giao”.
Đêm trước khai giảng năm nhất, tôi lấy cớ ăn mừng nhập học để hẹn Tô Dịch đi ăn, không ngờ anh lại đồng ý.