Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16
Khi tôi rửa bát xong đi ra , anh đang gọi điện thoại.
Đối phương không biết nói gì, anh lười biếng trả lời: “Bây không có thời gian, đang trông trẻ, để hôm khác đi.”
Tôi giật lấy điện thoại của anh, ai là người gọi.
Kết quả là anh chỉ cần một cái nhìn đã ngăn được tôi .
Giống như tôi vậy, cũng khá uy nghiêm.
Tôi đành tức giận quay vào phòng.
Ai là trẻ chứ?!
Cảm thấy có chút mùi dầu mỡ từ bếp bám lên người, tôi vội đi tắm.
Khi tôi ra , anh đang đứng tựa cửa nhìn tôi, với dáng vẻ lười biếng: “Sao mà vội vậy? Đã bắt đầu tắm rồi à?”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Tôi dẫn anh đến , chắc chắn là có đó.
Nếu không tôi đã tiêu tiền như vậy, chỉ nhìn mà không ăn, vậy tôi lỗ to rồi.
Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy lần đầu của một cô gái cùng với người mình thích.
Tôi thực sự thích Bình.
Mặc dù anh nghèo, nhưng anh cao ngạo.
Tôi hừ một tiếng, kéo rèm cửa và nói: “Cô hôm nay sẽ cho anh thấy tôi có phải là trẻ không!”
…
17
Kể từ khi bắt đầu cuộc sống chung đầy vui vẻ với Bình, tôi cảm thấy cuộc sống này thật tươi đẹp.
Mặc dù Bình, chú chim hoàng yến của tôi, không lời lắm, đôi khi còn bắt tôi làm việc nhà, không phải là một chú chim hoàng yến đạt chuẩn.
Trên giường cũng không theo chỉ đạo của tôi, có chút xu hướng nổi loạn.
Nhưng nhìn chung, vẫn có giá trị vượt trội, tôi luôn cảm thấy vui vẻ, ở nhà cùng anh mỗi ngày, ăn uống, phim, rồi lên giường.
Cho đến khi kỳ nghỉ hè đến.
Tôi biết quê của Bình ở thành phố C.
Tôi lo lắng anh phải nhà chăm sóc mẹ anh.
Tôi hỏi anh: “Nghỉ hè anh sẽ đi đâu?”
Lúc đó, chúng tôi đang thư giãn cùng nhau, anh lấy điện thoại ra , tôi nằm trên ngực anh chơi game.
Thỉnh thoảng sờ sờ cơ bụng của anh.
“… Tôi đi đâu?”
Ồ, anh còn biết hỏi tôi nữa!
“Tất nhiên là ở với tôi rồi, tôi sẽ lén lút ra gặp anh.”
Anh liếc nhìn tôi với vẻ khinh bỉ và hỏi: “Còn em sao, nghỉ hè em làm gì?”
18
Tôi thở dài, khi vào đại học, nghỉ hè là đi học thêm.
Đó là những kỳ học thêm cực kỳ căng thẳng.
Nếu không có những kỳ học thêm đó, tôi không đậu vào một trường đại học danh tiếng.
Bây nghỉ hè, mẹ tôi nói sẽ đưa tôi đi mắt.
Là để tìm một chàng trai môn đăng hộ đối, rồi yêu đương, kết hôn trong thời gian học đại học.
Liên hôn trong giới thượng lưu thường diễn ra sớm.
Dù sao những người đàn ông tốt cũng thường lấy mất từ sớm.
Nhưng tất cả những điều này không nói với anh.
Tôi lúng túng nói: “Không làm gì cả, chỉ nằm ở nhà thôi.”
Tôi cảm thấy hơi áy náy, cảm thấy có lỗi với Bình.
Vì tối nay mẹ tôi sẽ đưa tôi đến một bữa tiệc.
nói có rất người quyền quý sẽ tham gia, mẹ tôi còn chuẩn cho tôi một bộ trang phục hàng trăm triệu.
Anh nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, hỏi: “Em đã làm gì mà cảm thấy áy náy?”
Tôi vừa định bảo anh hãy biết thân biết phận của mình, đừng can thiệp vào chuyện của tôi, mẹ tôi gọi điện thoại đến.
Tôi không dám chậm trễ, vội vàng nói với anh: “Suỵt,” và bắt máy: “Tiểu , chết đi đâu rồi, còn không nhanh làm tóc, nhà tạo mẫu đã đến nhà rồi!”
Tôi hốt hoảng đồng , vội vàng mặc đồ và ra , khi đi tôi nói với anh: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi.”
19
Khi đến nhà, đã là hơn ba chiều. Sau khi làm tóc và trang điểm xong, tôi mới cùng mẹ và anh trai ra .
Do trên người có vết hằn do Bình để , tôi phải phủ một lớp phấn dày mới che đi được.
Trên đường đi, mẹ tôi liên tục nói thiếu gia của những gia còn độc thân, bảo tôi để kỹ.
Tôi gửi tin nhắn cho Bình, nhưng không dám làm điều đó mặt họ. Lần suýt lộ, anh trai tôi nói tôi cười tươi như hoa khi điện thoại, hỏi có phải đang yêu không.
Sau khi mẹ nói xong, quay sang anh trai tôi và nói: “ hãy giữ mối quan hệ tốt với thiếu gia nhà đó, lần này nếu không nhờ nhắc nhở, chúng ta đã lỗ vốn rồi.”
Anh trai tôi đáp: “Vâng, nhưng ít khi đến trường, những lần đánh bóng rổ, cũng không tiếp xúc . nói tối nay cũng sẽ đến, sẽ chào hỏi một tiếng.”
Mẹ tôi nói: “Đúng đúng, hãy giới thiệu để người quen biết nhau.”
Anh trai tôi nhìn chằm chằm vào tôi: “Tống Nhã , đừng vì vẻ bề mà thích , đẹp trai thật đấy, nhưng gia mình không với tới, đừng để lóa mắt.”
Tôi giận dữ nhìn anh : “Anh khinh thường ai thế chứ!”
20
Khi vào phòng tiệc, tôi cảm thấy choáng ngợp.
Có một vài ngôi sao nữ mà tôi rất thích cũng đang ở đó.
mẹ dẫn tôi và anh trai đi chào hỏi người một lúc.
Bỗng nhiên, trong phòng tiệc vang lên tiếng xôn xao, người nói người đó đã đến.
Người đó là ai?
Mẹ tôi đang giới thiệu tôi với thiếu gia nhà họ Triệu thấy lời bàn tán, người dừng cuộc trò chuyện và nhìn phía đó.
Thiếu gia nhà họ Triệu khẽ nói vào tai tôi: “Là người của nhà họ , nói cũng sẽ đến.”
Ở Bắc Kinh, chỉ có một gia mang họ , và nổi tiếng khắp nơi.
Tôi cũng tò mò nhìn theo người.
Chỉ thấy trong dòng người, một chàng trai đẹp trai và cao ráo— Bình, người lẽ ra đang ở nhà chờ tôi, bao quanh bởi đám đông.
Anh cũng nhìn thấy tôi và những người xung quanh tôi.
Tôi cảm giác máu mình ngừng chảy, toàn thân cứng đờ.
21
Không lâu sau, anh tiến gần.
mẹ, anh trai tôi và người nhà họ Triệu đều rất nhiệt tình, như họ là bạn chí cốt của anh.
Sau vài câu chào hỏi, anh hỏi mẹ tôi: “Ồ, người đang làm gì vậy ạ?”
Mẹ tôi ngại ngùng nói: “Cho các cháu làm quen với nhau.”
Nói xong, mẹ tôi giới thiệu tôi: “ là gái tôi, Nhã , đang học năm nhất tại Đại học Q.”
“Vậy là đi mắt rồi.” Anh kết luận.
Sao tôi không nhận ra khi anh luôn nói chuyện với một phong thái không rõ cảm xúc như thế nhỉ?
Tôi luôn nghĩ anh đang giả vờ mặt tôi, nhưng tôi mới hiểu, tôi mới là người đang giả vờ, làm ra vẻ là chủ nhân của anh, còn trách anh dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy.
Tôi cảm thấy chết đi cho xong.
mặt tôi bỗng xuất hiện một bàn tay, cùng với giọng nói lạnh nhạt, mang chút lười biếng của anh: “Chào em, tôi là Lệ Sinh.”
Tôi đã anh trai kể , lúc nhỏ Thái tử gia thường xuyên ốm yếu, được đặt cho cái tên có chút nữ tính, vì thầy bói nói như vậy mới dễ nuôi.
22
Tôi còn đang ngây người, anh trai tôi đã đẩy tôi một cái, còn nhéo tôi một cái nữa.
Tôi vội vàng đưa tay ra, nắm lấy tay anh.
Ai mà ngờ được, buổi trưa chúng tôi còn thân mật với nhau, buổi tối như lần đầu gặp nhau.
Lúc này, đèn trong phòng tiệc giảm bớt, nhạc khiêu vũ bắt đầu, người tiến ra giữa sàn để nhảy.
Anh kéo mạnh tôi, rồi dắt tôi theo bước chân anh vào sàn nhảy.
khi kéo tôi đi, anh còn lễ phép nói với mẹ tôi anh sẽ mượn tôi một lát.
Tôi cứng đờ cả người khi đi theo anh, anh ôm eo tôi và hỏi: “Sau một buổi chiều không gặp, em câm rồi à?”
Tôi không biết phải nói gì.
Có quỳ xuống lỗi ngay bây không?
“Tống Nhã , tôi vẫn chưa hỏi em, em đến để mắt, vậy tôi sao?”
Anh kề sát vào tai tôi, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng khiến tôi hoảng sợ: “Em tham lam quá đấy, còn tôi làm người thứ ba à?”
Anh trai tôi từng nói ở nhà , những người đắc tội với Thái tử gia đều không có kết cục tốt, nhẹ phá sản, nặng gia tan nát…
Chân tôi mềm nhũn…
23
“Thưa… thưa thiếu gia, chúng ta có nói chuyện rõ ràng được không, tôi có lỗi.” Tôi lắp bắp nói.
Thái độ anh rất tự nhiên, rồi hỏi: “ lỗi? Không phải là tôi lỗi sao? Tôi đã không ở nhà chờ em. Em là kim chủ, chẳng phải em giận dữ sao?”
Tôi liếc nhìn anh một cách cẩn thận, nếu không có người ở như vậy, tôi thật sự có tự tát mình để lỗi anh.
“Lỗi là ở tôi, tôi đã không nhận ra người tài, nhận nhầm người. Anh… anh , anh là người rộng lượng, hãy bỏ qua cho tôi, đừng làm khó gia tôi. Họ không biết gì những chuyện ngu ngốc tôi đã làm, anh cũng biết mà, tôi rất sợ họ biết.”
Tình yêu hay gì đi nữa, bây đều không còn quan trọng.
Anh trai tôi hơn tôi hai tuổi. Khi tôi còn là học trung học, anh nhà kể ở trường có một thiếu gia đã đắc tội với Lệ Sinh. Lúc đó người chưa biết thân phận của anh, chỉ biết nhà anh giàu, hoặc là gia rất quyền quý.
Công tử đó bình thường rất kiêu ngạo, so bì với người khác, hơn nữa cô gái mà thiếu gia đó theo đuổi dường như thích Lệ Sinh, thiếu gia đó liền tìm người để dạy cho anh một bài học.
Kết quả là không chỉ công tử đó đánh gần chết, mà điều đáng sợ hơn là, dù gia thiếu gia đó đã lỗi nhà họ , nhưng vẫn không cứu vãn được việc kinh doanh, rất nhanh sau đó phát hiện phạm pháp, cả gia đi tù, tất cả đều biến mất khỏi xã hội.