Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

“Như vậy thì không còn là bao nuôi , là yêu đương chính đáng, vào khách sạn thì đã sao?”

Hoắc Từ sững người, khóe miệng không kìm được mà muốn cong lên, lại cố gắng đè xuống. Anh nhìn tôi, ánh sâu thẳm. Lòng tôi bắt đầu bất an, lí nhí hỏi: “Anh thấy được không? Nếu không được em nghĩ cách khác…”

“Được.” Anh lập tức đáp lời, giọng nói reo vui, “Không được hơn .”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, rướn người hôn nhẹ lên khóe môi anh: “Vậy thì tốt rồi.”

Rồi mới nhớ ra mà hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy anh nói muốn mua gì?”

Vòng Hoắc Từ siết lại, khóa chặt tôi trong lòng.

“Mua nhẫn.” Anh cọ cọ vào má tôi, “Mua về cưới em.”

tôi lập tức nóng bừng.

Hoắc Từ càng không chịu buông tha, nắm tôi, từ từ di chuyển xuống, lướt đến mép quần tây.

“Nghi Y, bây giờ…” giọng anh đầy mê hoặc, “Có muốn xem… kẹp garter áo sơ mi không?”

14

Tôi đi tìm Thẩm .

“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi kết hôn với Hoắc Từ.”

Sự mong đợi trên Thẩm tan vỡ, sau khi rõ, lập tức nổi giận: “Nghi Y! Em ngang ngược cũng có giới hạn chứ! Vì chọc tức anh mà em tùy tiện tìm một trai bao cưới sao?”

Kiều Nhiễm không biết đã tựa vào cửa từ lúc , cười khẩy một tiếng: “Buồn cười chết mất, người ta thà một trai bao, cũng không thèm anh đấy.”

“Cút! Ở đây không có chỗ cho cô nói chuyện!” Thẩm đầu quát , thái dương nổi đầy gân xanh. lại nhìn chằm chằm vào tôi, giọng điệu mang theo sự ban ơn cuối cùng: “Nghĩ cho kỹ, chọn một kẻ bán thân, hay là chọn anh?”

“Bây giờ em đầu lại, anh có coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Tôi bình thản rút từ trong túi ra một tấm thiệp mời mạ vàng, đẩy đến trước .

“Ngày mai lễ đính hôn, hoan nghênh anh đến dự.”

hất văng tấm thiệp, đôi đỏ ngầu: “Bố em có biết nó làm nghề gì không?”

Tôi người đi ra cửa, dừng lại một chút, nghiêng đầu cảnh cáo : “Không liên quan đến anh.”

15

Mười năm trước, tôi đã Hoắc Từ.

Mùa hè năm đó, tôi theo bố đến một trường tiểu học nông thôn mà họ quyên góp xây dựng tham dự lễ khánh thành. Tại ngôi làng xám xịt đó, tôi đã Hoắc Từ.

Tang lễ của anh bị một đám người đòi nợ đến đập phá. Hoắc Từ mình khoác vải tang bị đẩy ngã xuống đất, trán bị vỡ, máu me bê bết nửa khuôn , nhuộm đỏ cả tờ tiền giấy trắng rơi vãi. người đó vẫn không chịu buông tha, định đập cả bài vị trên bàn thờ.

Hoắc Từ đột nhiên lao lên như một chó dữ, mình đầy máu, dùng thân mình che chắn cho bài vị.

“Không được đụng vào tao!”

Một cây gậy sắt sắp sửa giáng xuống đầu anh!

Đầu óc tôi nóng lên, cũng không biết dũng khí từ đâu ra, xông tới hét : “Dừng !”

Mấy người đó sững lại. Tôi giả vờ bình tĩnh, đi vào giữa họ, bắt chước giọng điệu của bố tôi khi đàm phán doanh: “Anh ấy nợ các người bao nhiêu tiền? Tôi trả thay cho anh ấy!”

Xung quanh lập tức im lặng. Lúc này, Hoắc Từ ngẩng đầu lên, máu chảy dọc theo khóe . Ánh đó, cả đời này tôi cũng không quên. Giống như một chú chó nhỏ bị dồn vào đường cùng, đang nhe răng gầm gừ, đột nhiên được người ta nhẹ nhàng xoa đầu. Trong khoảnh khắc đó, mọi sự hung dữ của anh đều tan vỡ, chỉ còn lại sự yếu đuối không dám tin.

Tôi ngồi xuống, định anh lau máu. Khăn vừa chạm vào trán, anh liền run lên.

“Đừng sợ.” Tôi dịu dàng đảm bảo với anh, “Bố em anh.”

Sau đó, bố tôi đã anh trả hết nợ, đưa anh vào một cô nhi viện có điều kiện tốt hơn, và chu cấp cho anh ăn học. Ban đầu, Hoắc Từ thỉnh thoảng vẫn đến tôi chơi, anh rất ít nói, ánh nhìn tôi luôn sáng lấp lánh.

không biết từ khi , anh không đến . Hình như là… sau khi tin tức tôi và Thẩm có hôn ước từ bé được truyền ra?

Tôi hỏi bố: “Sao Hoắc Từ không đến ạ? đi tìm anh ấy được không?”

Bố xoa đầu tôi, nói một câu mà lúc đó tôi không hiểu lắm: “ người cần có tấm lòng, người được đỡ cũng cần có sức mạnh đón nhận tấm lòng đó. Nó tạm thời không muốn đến, mà đi tìm, áp lực của nó càng hơn.”

Tôi nửa hiểu nửa không, đã lời, không đi tìm anh . Chúng tôi cứ thế mất liên lạc. Tôi chỉ bố nói rằng, anh đã đỗ vào trường đại học D danh tiếng, sau đó thì ra nước ngoài.

Không ngờ lại, anh lại đang làm người mẫu nam trong khách sạn.

16

Tôi gọi điện cho bố, nói chuyện muốn kết hôn. Bố tôi tra hỏi một hồi.

“Anh ấy họ Hoắc, bố cũng quen ạ.”

Đầu dây bên kia đột nhiên im bặt, mấy giây sau cũng không có tiếng động.

“Hoắc… Lẽ họ Hoắc ở Bắc ?”

Bố tôi như đã thông suốt điều gì đó, giọng điệu kích động: “Chẳng trách! Bố đã nói mà, mấy năm nay sao lại có công ty thuộc hệ thống họ Hoắc vòng vo đầu tư cho chúng ta. Dự án thất bại rồi mà vẫn cố nhét tiền, làm bố cứ nơm nớp lo sợ!”

Ông càng nói càng kích động, như đang phá án: “ nguồn vốn đó đi rất lắt léo, mấy lớp vỏ bọc, như cố tình không muốn chúng ta phát hiện.”

“Bố nghĩ nhiều rồi ạ.” Tôi vội ngắt ngang liên tưởng hào môn của ông: “Không họ Hoắc Khuyên đâu, là Hoắc Từ! Là Hoắc Từ mà ngày trước bố đã chu cấp đó ạ!”

“Tiểu Từ!” Bố tôi ngạc thốt lên, giọng điệu từ ngạc chuyển thành vui mừng, “Ôi chao, là thằng bé đó à! Tốt, tốt!”

Bố tôi chỉ mất một giây chấp nhận Hoắc Từ trở thành vị hôn phu của tôi, rồi bắt đầu hóng chuyện: “Thằng bé Tiểu Từ, bố có ấn tượng sâu sắc lắm. Trông ít nói vậy thôi, trong xương cốt có sự kiêu ngạo, là người có làm nên chuyện .”

“Hai đứa lại nhau thế ? Chưa nhắc bao giờ.”

Tôi nắm chặt điện thoại, nóng ran. lại thế ư? Lẽ nói là “bao nuôi” ở khách sạn?

“Ngày mai!” Bố tôi quyết định chắc nịch, giọng nói không giấu được niềm vui, “Chính là ngày mai! đưa Tiểu Từ về ăn cơm! Chuyện đính hôn như vậy, nói chuyện cho đàng hoàng!”

17

Vừa cúp điện thoại, sau lưng tôi đã áp sát một lồng ngực ấm áp. Hoắc Từ ôm tôi từ phía sau, cằm nhẹ nhàng cọ vào hõm vai tôi: “Chú vẫn tốt thật, không hỏi anh tại sao bao nhiêu năm không có tin tức gì.”

Tôi người lại, thuận thế ôm eo anh, ngẩng đầu nhìn: “Đúng vậy, thế còn anh thì sao? Tại sao lại biến mất không một tin tức?”

Ánh anh khẽ lóe lên, như bị câu hỏi làm khó, vài giây sau mới lí nhí nói: “Vì em và Thẩm đã có hôn ước, sau đó anh lại được nhận về…”

Lòng tôi thắt lại, vội đưa lên bịt miệng anh, không dám tiếp. Một người kiêu ngạo như anh trước đây, rốt cuộc đã trải gì, mới đến khách sạn làm người mẫu nam?

Lòng bàn cảm nhận được hơi thở ẩm nóng của anh, có chút ngưa ngứa. Tôi dịu giọng, như đang dỗ dành một thú nhỏ bị thương: “Không sao đâu, Hoắc Từ, chuyện trước kia đều rồi. Bất kể anh đã trải gì, đã từng ở bên ai, em đều không quan tâm.”

Tôi đến gần anh hơn, trán tựa vào trán anh, nói từng chữ: “Quan trọng là sau này, em ở bên cạnh anh.”

“Chúng ta cùng nhau bắt đầu một cuộc sống mới.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương