Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Để giữ chân người duy nhất trong làng đỗ đại học, dân làng đã bày mưu, dàn cảnh khiến Phó Nghiệp Minh “phá giới”.
người để anh ta phá giới, lại chính là tôi — đứa trẻ lớn lên nhờ cơm của cả làng.
Phó Nghiệp Minh bị bỏ thuốc, đè lên người tôi, miệng lẩm bẩm những lời tình cảm khiến người ta đỏ .
Sau hôm đó, cho đến tận khi dân làng để anh ta rời đi, anh chưa từng nhìn tôi lấy một lần.
đứa con chào đời, Phó Nghiệp Minh gửi về bức thư đầu tiên.
Vỏn vẹn bốn chữ:“Tôi sẽ gửi tiền.”
Từ đó về sau, tháng cũng có tiền, nhưng thấy người.
Tôi cứ quãng đời còn lại sẽ trôi qua như thế.
Nhưng anh ấy đã về.
Còn mang một cô gái.
1
Bốn năm không gặp, tôi chưa từng lần tái ngộ lại là trong tình huống như thế này.
Phó Nghiệp Minh cõng một cô gái mặc nguyên bộ đồ trắng — Giang Tri Mạn — đứng trước cửa nhà tôi, đến khi thấy tôi về mới nhẹ nhàng đặt cô ấy xuống.
“Có thể giúp tôi một chuyện không?”
Kể từ hôm đó, đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thẳng vào tôi.
Giang Tri Mạn nép sau lưng anh ta, vô thức đưa bịt mũi.
“Nghiệp Minh, cô ấy là ai vậy?”
Tôi vội vàng đặt thùng phân đang dùng để bón cây xuống, chỉnh lại quần áo, trong lòng hồi hộp, có chút mong chờ.
Chỉ thấy anh ta tránh ánh của tôi, nói: “Bà con xa, bình thường không thân thiết lắm.”
Tôi khựng lại, rồi cười gượng: “Đúng rồi, là họ hàng đấy. Cũng đã lâu lắm không gặp rồi. Lần này đến không báo trước một tiếng, làm tôi kịp chuẩn bị . Mau vào nhà đi.”
mở cửa, con ba tuổi của tôi đã chạy ùa ra.
“Mẹ về rồi à! Họ là ai vậy?”
Tôi bế bổng thằng bé lên, còn đang xem trả lời thế đã nghe Giang Tri Mạn ở bên cạnh nói:
“Xem ra đúng là họ hàng thật, thằng bé này nhìn cũng khá giống chị đấy.”
Đôi của An An giống Phó Nghiệp Minh đến mức gần như y hệt.
đến đó, khoé môi tôi khẽ run, có chút chua xót.
“An An, mau chào chú và cô đi con.”
“Cháu chào chú ạ, chào cô ạ.”
Phó Nghiệp Minh cúi đầu không nói, kéo nhẹ áo tôi, ra hiệu muốn ra ngoài nói chuyện.
“Tri Mạn là bạn của tôi. Cô ấy tôi từ phố về đây, nếu để người ta đồn thổi sẽ không hay. Làm phiền cô giúp tôi chăm sóc cô ấy một thời gian. Vài hôm nữa tôi sẽ đón cô ấy đi.”
Tôi gật đầu, hai người đứng lặng, ai nói thêm .
Trong nhà bày biện đơn sơ. Tôi biết anh ấy ưa sạch sẽ mỗi sau khi làm việc đồng áng xong, tôi đều tranh thủ quét dọn lại nhà cửa. Chỉ mong khi anh về, nhìn thấy sẽ dễ hơn một chút.
Cũng hy vọng, anh ấy sẽ bớt oán trách tôi phần .
Giang Tri Mạn nhìn quanh một lượt khắp căn nhà, hơi cau mày.
“Chị sống ở đây lâu vậy chưa từng đến chuyện sửa sang lại nhà cửa cho đẹp hơn à?”
“Cái kho nhà tôi ở phố còn sạch sẽ và đẹp hơn thế này.”
Tôi nghe khó xử. Tôi không biết thế là sửa sang, cũng rõ “kho” là thứ . Điều duy nhất tôi hiểu được là — nhà ở phố luôn tốt hơn nhà ở quê.
Cả con người cũng thế.
Phó Nghiệp Minh đổi chủ đề: “Mạn Mạn, khó ở đây vài hôm, đợi anh nói chuyện xong với ba mẹ sẽ đưa rời khỏi đây. Mấy này thiệt thòi cho rồi.”
Không ngờ nơi tôi sống gần nửa đời người, lại bị anh nói “nơi thiệt thòi” cho người khác.
Trăng lên cao, sau một hồi anh dỗ dành, cuối cùng Giang Tri Mạn cũng đồng ý nằm tạm lên chiếc giường tôi mới trải sẵn, vẫn mặc nguyên quần áo.
Thấy cô ấy nằm yên, Phó Nghiệp Minh đảo nhìn quanh.
“Nhà cô chỉ có đúng một cái giường thôi à?”
Tôi nắm An An, hai mẹ con đứng bên mép giường, không biết làm tiếp .
Giang Tri Mạn vội lên tiếng:
“Chị ơi, quen ngủ một rồi, có người nằm cạnh sẽ không ngủ ngon được.”
Tôi cắn môi, nhìn người đàn ông trước đầy khẩn thiết.
“Tôi có thể trải chiếu nằm ở nhà kho bên cạnh, nhưng… có thể để An An ngủ ở cuối giường được không?” “Thằng bé còn nhỏ, chưa quen ngủ chỗ cứng đâu.”
Ánh Phó Nghiệp Minh dao động. Giang Tri Mạn thấy vậy kéo áo anh ta, khẽ lắc.
“ vẫn là con gái chưa chồng, nếu để người ta biết ngủ cùng đàn ông danh tiếng còn , dù là trẻ con cũng không được.”
Nghe đến đó, Phó Nghiệp Minh nắm lấy cô ấy, đầu lại nhìn tôi với vẻ khó xử.
“Xuân Tử, trẻ con thỉnh thoảng ngủ nơi cứng một chút cũng tốt cho sự phát triển xương. Tri Mạn nói cũng đúng, để An An ngủ đây không tiện lắm.”
Tôi cười chua chát, bế con lên lưng bước ra ngoài.
Cũng thôi. Người con gái giờ đây anh đang hết lòng bảo vệ… chính là người đó anh gọi tên suốt cả .
Phó Nghiệp Minh là viên đại học đầu tiên, cũng là duy nhất của làng.
Năm tốt nghiệp, anh viết thư về nhà nói trở về, đồng thời bày tỏ ý định sẽ ở lại phố sống lâu dài.
Dân làng không muốn mất đi người trí thức duy nhất ấy đã ra một cách tệ hại — lấy danh nghĩa “chồng” hoặc “” để ràng buộc anh ta.
Dù sau này anh không trở về nữa, ít nhất cũng để lại một đứa con có dòng máu của người có học.
Còn việc tại lại là tôi được chọn…
Làm làm mẹ, ai lại nỡ đẩy con gái đi làm chuyện “hy ” như thế, rồi cuối cùng lại gánh cảnh không danh không phận, bị chồng ghét bỏ?
Vậy , làng tìm đến tôi — đứa trẻ mồ côi, lớn lên nhờ sự cưu mang của cả làng.
2
“Xuân Tử, cả làng nuôi con khôn lớn, giờ cũng đến lúc đền đáp rồi. Huống chi một người như Phó Nghiệp Minh, bao nhiêu cô gái trong làng mơ còn được.”
“Dù sau này nó không nhận con, con vẫn có một đứa con thông minh. Giao dịch này đâu có lỗ.”
Tôi nhớ lại chàng năm xưa — trong sáng như gió mây, lý tưởng rõ ràng, chí hướng cao xa — liền quỳ sụp xuống.
“ làng, xin mọi người hãy buông tha cho anh ấy. Anh ấy không thuộc về nơi này. Mọi người ép anh như thế, lẽ không sợ hủy hoại cả đời anh ?!”
làng thu lại nụ cười, lạnh giọng:
“Đừng không biết điều! Dỗ được nó về đã đủ mệt rồi, nếu mày không phối hợp đừng có ở đây cản trở. Cơ hội này, mày không cần có khối đứa muốn!”
Sau khi làng rời đi, tôi nằm thẳng trên giường, cả không ngủ.
Sáng hôm sau, tôi đến nhà làng, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý làm sắp xếp.
Khi Phó Nghiệp Minh được đưa vào phòng, anh đỏ bừng.
Thấy anh loạng choạng, tôi vội từ trên giường lao xuống, đỡ anh ngồi vào bàn, không ngừng rót nước, cố gắng cho anh uống với hy vọng sẽ giảm bớt tác dụng thuốc.
Phó Nghiệp Minh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mơ màng kháng cự.
“Giúp… giúp tôi…”
Tôi như bị điện giật, đứng chết trân tại chỗ, mặc kệ anh kéo tôi trở lại giường.
đó, tôi suýt nữa đã bị những lời thầm ngọt ngào của anh làm cho say đắm…
May anh cứ gọi mãi cái tên “Giang Tri Mạn”, nhắc tôi rằng khoảnh khắc ngắn ngủi này vốn không thuộc về tôi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh đã đi từ lúc .
Những vết hằn trên cơ thể tôi vẫn còn, như đang chứng minh qua thực sự đã xảy ra.
Những sau đó, Phó Nghiệp Minh nhốt trong nhà, không gặp ai.
Tôi biết anh hận tôi, cũng không đến gần tự rước lấy xấu hổ.
Nhà tôi ở xa, mãi đến hôm sau mới biết anh đã rời khỏi làng.
Không ai đến báo cho tôi một tiếng.
Với tất cả mọi người, tôi không có chút giá trị với anh.
ngay cả chính tôi… cũng như vậy.
Khi mang thai đến tháng thứ sáu, làng ép tôi bụng bầu vượt đến phố tìm anh về.
“Tôi hỏi cô, cô ngốc hay vậy? Mang cái bụng to đến tìm nó, lẽ nó không về à? Hay là cô muốn đứa nhỏ ra bị gọi là con hoang không ?”
Tôi vẫn không . Họ bèn định lôi tôi đi.
Giữa đường, tôi vùng vẫy chạy đến bờ sông, khóc hét trong tuyệt vọng:
“Nếu còn ép tôi, tôi sẽ nhảy xuống đây ngay! Đứa con này tôi có thể tự nuôi, không cần một người không yêu nó!”
Dân làng thấy tôi như vậy, đành buông .
Tôi vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc sẽ một nuôi con khôn lớn.
Không ngờ, ngay hôm sau khi con chào đời, tôi lại nhận được thư của Phó Nghiệp Minh.
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ, nhưng tôi vẫn cất bức thư đầu tiên đó như báu vật.
Tiền anh gửi về mỗi tháng, tôi cũng chưa từng động đến một xu, định để dành cho con khi đi học sau này.
Tôi chưa bao giờ dám mơ Phó Nghiệp Minh sẽ lại.
Vì thế, khi thấy anh đứng trước — dù bên cạnh là một cô gái thân mật, dù anh không nhận tôi — tôi vẫn thấy vui.
Sáng dậy từ nền đất trong phòng chứa củi, toàn thân ê ẩm.
Quần áo của con không biết vướng tro than từ đâu, đứa trẻ vốn sạch sẽ giờ cũng lấm lem.
Thấy vẻ xót xa của tôi, An An lại sang an ủi:
“Không đâu mẹ, đợi chú và cô ấy đi rồi, mẹ con lại được ngủ trên giường.”
Nghe xong, tôi càng cay xè hơn.
Còn chưa kịp bước vào nhà chính, từ xa đã thấy mẹ của Phó Nghiệp Minh đang từ sườn đồi hùng hổ tiến về phía nhà tôi. Phó Nghiệp Minh sau, trông như đang cố gắng giải thích điều đó.
Đến khi họ bước tới trước , cuối cùng cũng dừng lại.
anh nhìn tôi, như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn khó khăn mở lời:
“Con gái à, con có biết cô gái trong nhà kia là ai không?”
Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Mẹ anh thấy vậy liền giáng một cái tát lên lưng con . “Con à, bao nhiêu năm không về nhà đã đành, người ta Xuân Tử vất vả con, nuôi con cho con. Những năm con không ở đây, cũng nhờ Xuân Tử thay con chăm lo cho vợ chồng già này, để tụi ta không cảm thấy bị bỏ rơi.”
“Giờ con lại dẫn gái về, còn để người ta Xuân Tử giúp con chăm sóc. Mẹ thật không hiểu mẹ lại ra được một đứa bạc tình như con!”