Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/709KyQ8s3U

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

13

Tôi thu dọn đồ rồi nhanh chóng lên xe anh ấy rời khỏi trường.

Sợ bị ai bắt gặp.

Trên đường, tôi nói:

“Thật ra em không thích môi trường ở trường mình, thấy rất gò bó.”

Anh vừa lái xe vừa liếc tôi một cái, rồi lại nhìn về phía trước:

“Vậy sau này tụi mình ra ngoài chơi nhiều hơn.”

Tôi cảm động nói: “Anh đúng là người tốt.”

Anh đưa tôi đến ăn một tiệm cơm gia đình riêng.

Lúc tôi đi vệ sinh, tranh thủ nhắn cho Trạch An rằng:

“Có người thân tới Bắc Kinh, em phải ra ngoài với họ, anh ăn trước nha.”

14

Ăn cơm xong, tôi với Ôn Dục Ngôn vẫn quấn quýt bên nhau, rồi anh dẫn tôi đi tham quan biệt thự của mình.

Trong đó còn có cả phòng chiếu phim riêng – chúng tôi xem một bộ phim cùng nhau.

Cả buổi chiều cứ dính như keo, tới mức tôi không muốn rời đi luôn.

Trên người anh ấy thơm lắm, mùi hương dịu nhẹ dễ chịu.

Tôi còn muốn… được anh hôn tiếp.

Ánh mắt anh nhìn tôi, dịu dàng sâu đậm khiến tôi chìm đắm trong biển tình.

Nhưng hết cách rồi.

Dù chiều không có tiết học, nhưng… trường tôi vẫn còn một bạn trai khác đang tồn tại.

Nên tôi viện cớ phải về học bài.

15

Tôi kiên quyết bắt taxi về.

Về đến ký túc xá, tôi lập tức gội đầu tắm rửa.

Sợ mùi “trai lạ” còn vương trên người, bị Vinh Trạch An phát hiện.

Tôi nhìn đôi môi đỏ mọng quá mức trong gương, quyết định nói dối là:

“Trưa nay ăn đồ cay Hồ Nam.”

Vinh Trạch An cũng lái xe đưa tôi đi ăn tối.

Khi tôi nhìn thấy con đường quen thuộc, tiệm cơm gia đình quen thuộc, tôi rơi vào trầm tư.

Anh cởi dây an toàn, quay sang bảo tôi:

“Quán này ngon lắm đấy.”

Vừa nói vừa cúi người giúp tôi tháo dây.

Tôi bắt đầu hoảng.

Đám phục vụ kia chắc chắn còn nhớ tôi từng tới đây.

Tôi sắp bốc cháy rồi!

Anh mà biết chắc chắn sẽ không tha thứ.

Mà tôi lại… không nỡ mất anh.

Thế là tôi lập tức ôm chầm lấy anh.

16

Anh khựng lại một chút, hỏi:

“Sao vậy em?”

Tôi nhỏ giọng hỏi:

“Anh yêu em… đến mức nào?”

Nói xong, mắt tôi bắt đầu ngấn lệ.

Tôi thật sự rất thích anh.

Anh rực rỡ như ánh mặt trời, vậy mà lại chọn tôi.

Nên tôi lại càng thích anh hơn.

Tôi bị chính mình làm cảm động.

Anh cũng bị tôi làm cảm động.

Anh ôm lại tôi, bật cười khẽ:

“Bắt đầu hỏi mấy câu này rồi à?”

Tôi uất ức nói:

“Tại em yêu anh quá, sợ anh không yêu đủ, rồi bỏ em.”

Nếu anh yêu tôi đủ nhiều, tương lai có biết chuyện Ôn Dục Ngôn, biết đâu sẽ tha thứ.

Còn nếu không tha thứ… vậy là chứng minh anh không yêu đủ.

17

Anh nhìn tôi chăm chú, ánh mắt dịu dàng mà kiên định.

Thế giới dường như lặng lại.

Rồi anh hôn tôi – dịu dàng, nghiêm túc.

Ánh đèn đường vàng vọt hắt lên gương mặt anh, như phủ một lớp ánh sáng mờ mờ lên hàng mi, sống mũi, bờ môi.

“Anh rất thích em,”

Anh chạm trán tôi, giọng khàn khàn gợi cảm,

“Thích đến mức chỉ muốn hòa em vào xương tủy, như vậy tụi mình sẽ không bao giờ rời xa.”

Tôi hỏi khẽ:

“Vậy anh sẽ mãi mãi không rời bỏ em chứ?”

Biết rõ chữ “mãi mãi” chỉ là lời hứa mơ hồ, nhưng lúc này tôi vẫn muốn níu lấy nó.

Níu lấy lời anh.

Nhưng anh chỉ nói:

“Từ trước đến nay, ngoài em, anh chưa từng thích ai.”

Tôi hơi thất vọng vì anh không hứa sẽ không rời đi.

Nhưng cũng vui vì anh chỉ thích mỗi mình tôi.

Tôi quyết định cộng thêm 20 điểm cho anh.

Còn anh và Ôn Dục Ngôn, ai ít điểm hơn, sau này tôi sẽ chia tay người đó.

Mà tôi nghiêng về chia tay Dục Ngôn hơn.

Dù gì cũng không học cùng trường, không cùng phe, dễ lạc lòng.

Tối hôm đó, tôi nói muốn ăn đồ nướng ven đường.

Tụi tôi cùng đi ăn BBQ.

18

Những ngày sau đó…

Tôi sắp xếp chuyện học và chuyện yêu đương cực kỳ hợp lý.

Tôi nói với Vinh Trạch An là tôi không thích ra ngoài trường, bởi vì tôi là sinh viên, cần tiết kiệm, không muốn anh ấy tốn kém cho mình – nếu không sẽ cảm thấy mình lép vế trong mối quan hệ.

Thế là bọn tôi cứ ở trong trường hẹn hò.

Trong trường đồ ăn cũng ngon.

Hai đứa vừa đi bộ vừa nắm tay, tìm mấy lùm cây vắng vẻ để… tình chàng ý thiếp,

nói chuyện trời đất, tương lai gia đình.

19

Tôi còn thuộc thời khóa biểu của Vinh Trạch An hơn cả anh ấy.

Hễ anh ấy vào lớp, là tôi tốc chiến tốc thắng, lao đến trường của Ôn Dục Ngôn để hẹn hò.

Đến giờ ăn thì ăn với Dục Ngôn, tôi lại nhắn Trạch An là:

“Có người thân ở gần đây, phải đi ăn cùng.”

Còn lúc không đi với Dục Ngôn, tôi lại bảo anh:

“Em mê học lắm, không bao giờ vì yêu mà bỏ bê việc học.”

Vậy là Ôn Dục Ngôn nghĩ tôi lúc không gặp anh là đang… học hành chăm chỉ.

20

Địa điểm hẹn hò – sắp xếp hoàn hảo.

Thời gian hẹn hò – cũng hoàn hảo nốt.

Lý do biến mất – vô cùng hợp lý.

Từ chỗ lúc đầu tay chân luống cuống, thấp thỏm lo âu, tôi dần dần trở thành cao thủ hai tay hai kiếm, ứng biến linh hoạt, vô cùng thành thục.

21

Thế là hai tháng cứ thế trôi qua, thời tiết cũng ngày càng lạnh hơn.

Trời mà lạnh là tôi lười ra khỏi cổng trường.

Thế là tôi trừ Ôn Dục Ngôn… 20 điểm.

Cảm giác vẫn nên chia tay anh ấy thì hơn.

Nhưng chia tay là chuyện lớn, không thể hấp tấp được.

Hơn nữa tôi vẫn khá thích anh ấy.

Tốt nhất là đợi đến lúc chán rồi mới chia.

Nếu không dễ rơi vào tình trạng “ngắt mà không đứt, buông không nổi”.

Nghĩ thông rồi, tôi quyết định không hẹn hò với anh nữa, nói dối là tôi đang tập trung ôn thi cuối kỳ để tranh học bổng, cấm anh làm phiền, nếu không tôi sẽ giận thật.

22

Vinh Trạch An thấy tôi cuối cùng cũng không còn hay lấy cớ đi ăn với “người thân” nữa thì rất vui.

Anh ấy đúng kiểu bạn trai quốc dân, cực kỳ chu đáo.

Mua bữa sáng cho tôi, đi học sớm cùng tôi.

Hễ tôi muốn ăn gì là dắt tôi đi ăn ngay.

Thích cái gì là mua về tận tay.

Tôi bắt đầu thấy hơi tham ăn rồi.

Mỗi lần ăn vặt, anh đều đợi tôi ăn xong mới ăn phần còn lại, tận tụy như phụ huynh vậy đó.

Một hôm sau khi học ở thư viện, tụi tôi ra phố ăn vặt, mua đầy túi.

Hai tay tôi không rảnh tay.

Anh giúp tôi xách đống đồ còn lại, vừa xách vừa đút cho tôi ăn.

Một miếng bánh tráng nướng.

Một viên bạch tuộc nướng.

Một xiên ba chỉ nướng.

Một miếng đậu phụ nướng sốt.

Còn có khoai tây chiên giòn, xúc xích nướng, bún cay chua… chờ tôi xử lý.

Tôi ăn mà mắt híp cả lại vì sướng.

Học xong lại được ăn ngon, có bạn trai đáng yêu ở bên nhìn tôi bằng ánh mắt cưng chiều, vừa xoa đầu tôi, vừa nhìn tôi ăn, đúng là hạnh phúc dâng trào.

23

“Ngon không?” Vinh Trạch An hỏi tôi.

Tôi gật đầu, còn đút lại anh một miếng đậu phụ nướng.

Anh cười tít mắt ăn vào.

Đúng lúc ấy… Một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên cạnh: “Ngon không?”

Tôi giật mình rùng cả mình.

Quay đầu lại nhìn… là Ôn Dục Ngôn.

Ánh mắt anh lạnh tanh, đâm xuyên qua bầu trời, đang găm thẳng vào tụi tôi.

24

Não tôi lúc ấy… tê liệt hoàn toàn.

Cảm giác như bị chập mạch toàn phần.

Nhưng thực tế chỉ có 2 giây.

Trong tích tắc điện giật, tôi đã nghĩ ra phương án cấp cứu.

Nguyên tắc xử lý khủng hoảng:

Ai phản ứng cảm xúc mạnh hơn, dỗ người đó trước.

Tôi lập tức lao vọt sang chỗ Ôn Dục Ngôn, kéo anh ấy ra một góc.

Tôi còn quay lại liếc nhìn Trạch An một cái.

Anh ấy đang nhìn tôi, ánh mắt lạnh như nhìn một xác chết.

Tôi vội vàng ra hiệu trấn an, khẽ mấp máy môi như thể nói một câu dịu dàng nào đó với anh.

Để anh tự tưởng tượng.

25

Quay đầu lại, tôi vội vàng nhỏ giọng chất vấn Ôn Dục Ngôn:

“Sao anh lại tới đây? Còn đứng kiểu như ông chồng bị cắm sừng nữa!

Suýt chút nữa anh họ em phát hiện rồi đó!

Nhà em không cho yêu sớm đâu!”

Phải rồi, tôi đã nói mỗi người họ là anh họ của tôi mà!

Mặt anh ấy hiện rõ vẻ bất ngờ.

Tôi lập tức bồi thêm:

“Anh tuyệt đối đừng nhắc tới mối quan hệ của anh họ với em.

Anh ấy không thích ai biết tụi em là họ hàng đâu!

Anh cứ giả làm bạn học thôi.”

Tôi còn tỏ vẻ không đồng tình, thất vọng chất vấn:

“Anh tới làm gì vậy?

Chẳng lẽ đến kiểm tra em sao?

Anh không tin em đến thế, thì có khi… em phải suy nghĩ lại về mối quan hệ của chúng ta rồi đấy.”

Tấn công phủ đầu – cũng là một trong những chiến thuật chiến lược của tôi.

Làm cho đối phương bắt đầu tự kiểm điểm.

Tự thấy áy náy.

Thế thì không còn tâm trạng để vạch tội tôi nữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương