Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9ADpYREO9p
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
26
Quả nhiên, vẻ mặt Ôn Dục Ngôn hoảng loạn một chút, rồi vội vàng giải thích:
“Không, anh chỉ là… nhớ em quá nên mới đến tìm thôi.”
Tôi lạnh mặt, tỏ vẻ khó chịu:
“Vậy anh mau về đi.
Em rảnh thì sẽ tìm anh.
Em cực kỳ không thích bạn trai quá bám người.”
Anh ấy quay người đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc xoay lại nhìn Vinh Trạch An thì… sắc mặt anh ấy còn lạnh hơn cả tôi lúc nãy.
Tôi vội chạy qua, vỗ ngực, tỏ vẻ như vừa sống sót sau thảm họa:
“Suýt nữa thì bị anh họ em phát hiện chuyện tụi mình đang yêu nhau rồi đó!”
“Nếu để anh ấy biết, mà mách với ba mẹ em thì em tiêu luôn!”
27
Vinh Trạch An cau mày nhìn tôi:
“Là sao?”
Tôi đáp:
“Ba mẹ em chỉ có mỗi mình em là con gái.
Lúc đầu phản đối kịch liệt chuyện cho em lên Bắc Kinh học, muốn em ở lại C thành – học gần nhà.
Họ sợ em yêu trai tỉnh khác rồi phải lấy chồng xa.
Nhưng điểm em cao, mà học ở C thành thì phí, tụi em tranh cãi cả tháng trời mới đạt thỏa thuận.
Họ đồng ý cho em lên Bắc Kinh học, còn em thì… cam kết không yêu ai.”
Lý lẽ đầy đủ, chi tiết đầy mình.
Tôi bồi thêm:
“Thế nên không thể để anh họ em biết tụi mình đang quen nhau được.
Nãy em còn nói với ảnh là, anh chỉ coi em như em gái thôi, với cả anh… thích con trai nên ảnh mới không nghi ngờ.”
Tôi tiếp tục bịa mà không thèm chớp mắt:
“Anh họ em là con nhà giàu, không muốn người khác biết có đứa họ hàng nghèo như em.
Gặp ảnh thì cứ giả vờ không quen biết nha.”
Vinh Trạch An gật đầu.
28
Lần đầu đụng mặt nhau mà tí nữa toang!
Nhưng nhờ ánh mắt long lanh và tài ăn nói của tôi mà lật kèo thành công!
Tôi đúng là thánh chữa cháy!
Lại càng khiến tôi ảo tưởng sức mạnh.
Tuy nhiên, tôi cũng biết điều, không dám tiếp tục “bỏ bê” Ôn Dục Ngôn nữa.
Để giữ cân bằng đôi bên, trong tháng thi tôi sắp xếp: tuần đi gặp anh ấy hai lần – chiều thứ Tư và thứ Bảy.
Vừa học bài cùng nhau, vừa tranh thủ yêu đương.
Tụi tôi thường xuyên ở biệt thự nhà anh ấy.
Anh lúc nào cũng muốn kéo tôi lên giường.
Thú thật là… tôi cũng có hơi muốn.
Nhưng dù gì, trong lòng tôi ảnh vẫn là “người ngoài phòng”.
Lần đầu tiên vẫn phải dành cho “chính cung” là Trạch An.
Chuyện này tôi vẫn phân rõ ràng.
29
Hơn nữa, tôi cũng thấy kiểu gì sau này cũng phải chia tay với Ôn Dục Ngôn thôi.
Nhưng mỗi lần nằm trong vòng tay anh ấy, ngửi mùi hương dễ chịu từ cơ thể anh, nhìn vào cái yết hầu trắng trẻo, gợi cảm, nhìn gương mặt mê hoặc chẳng khác gì yêu tinh đó…
Tôi lại không nỡ.
Tôi cứ cầm lấy mặt anh, hôn tới hôn lui không ngừng.
Lần nào cũng “gần tới nơi”, mặt đỏ tai hồng, toàn thân nóng rực.
Ngoại trừ chuyện cuối cùng chưa làm, thì còn lại chuyện gì cần làm tụi tôi cũng làm rồi.
30
Ở bên Vinh Trạch An thì cũng rất tuyệt.
Tụi tôi ở bên nhau nhiều thời gian hơn, anh đối xử với tôi… chu đáo từng li từng tí.
Kết thúc môn thi cuối cùng, anh lái xe tới đón tôi đi ăn mừng.
Bắc Kinh bắt đầu có tuyết rơi rồi.
Vé máy bay về C thành là do anh mua cho tôi, chuyến bay là năm ngày sau.
Tôi nói dối bố mẹ là:
“Phải thi xong sau năm ngày nữa.”
Có lúc tôi tự hỏi:
Mình là kiểu con gái ngoan ngoãn thật thà mà… Sao lại sống trong một chuỗi lời nói dối dày đặc thế này?
Tôi hỏi anh muốn ăn gì.
Anh nói sẽ tự nấu cho tôi ăn, muốn tôi nếm thử tay nghề của bạn trai đảm đang.
31
Tôi lập tức thấy hồi hộp mong chờ.
Hai đứa nắm tay đi siêu thị mua đồ ăn.
Không ngờ anh ấy khá là đảm đang.
Mua đồ nhìn cũng rất ra dáng, đâu ra đấy.
Tôi lại cộng thêm điểm cho anh.
Tương lai mà lấy nhau thì kiểu gì anh cũng làm được việc nhà.
Anh ấy mua đủ thứ, định về nhà nấu lẩu.
Lúc tụi tôi tính tiền thì lại đụng… Ôn Dục Ngôn.
Lần này, anh không bước tới, chỉ đứng xa xa, lặng lẽ nhìn tụi tôi.
Tay tôi lúc đó vẫn đang được Vinh Trạch An nắm chặt.
32
Tôi mấp máy môi, giả vờ nói gì đó, cứ để anh ấy tự đoán.
Rồi theo Vinh Trạch An rời đi trước.
Lên xe, tôi lập tức nhắn tin cho Ôn Dục Ngôn:
“Anh họ em vẫn vậy đấy, thích nắm tay em.
Anh ấy cũng hay nắm tay mấy đứa em họ khác.
Anh đừng nghĩ linh tinh.”
Anh trả lời:
“Khi nào mình công khai đi? Anh có thể để gia đình em chấp nhận anh.”
Tôi nhắn lại:
“Đừng ép em, em không thích bị gây áp lực.
Em thích mọi thứ diễn ra tự nhiên.”
Đúng lúc này, Vinh Trạch An hỏi:
“Em đang nhắn tin cho ai vậy?”
Sắc mặt anh hơi khó coi.
Nhưng ngay sau đó, anh lại mỉm cười dịu dàng:
“Anh không có ý kiểm soát bạn bè em đâu.”
33
Tôi lập tức tắt màn hình, nói:
“Mẹ em hỏi có đang yêu ai không, em đang… nói dối mẹ đây.”
Vinh Trạch An nhếch môi cười:
“Bảo sao nhìn em guilty rõ mặt.”
???
Tôi viết chữ “guilty” lên mặt luôn à?
Tôi gượng cười 40%, méo méo.
Đến khi xe vào khu biệt thự, tôi bắt đầu cứng mặt.
Vì… biệt thự của Vinh Trạch An và Ôn Dục Ngôn nằm cùng một khu!
Tôi khựng lại một giây, rồi trấn an mình:
“Không đâu, chắc ảnh chưa từng thấy mình tới đây với Dục Ngôn…”
Về đến nơi, hai đứa cùng nhau chuẩn bị nồi lẩu.
Vừa nói chuyện thi cử, vừa tám chuyện tụ họp bạn cũ khi tôi về quê.
Thêm chút chuyện cũ, thêm tí drama học đường.
Thời gian trôi nhanh trong không khí ấm áp.
Trời thì lạnh, mà được ăn lẩu với người mình thích thì… đúng là hạnh phúc đến sôi sùng sục.
34
Ăn xong, tụi tôi cuộn tròn trên sofa xem phim.
Tôi nằm gọn trong lòng anh.
Xem được nửa thì… tụi tôi bắt đầu hôn nhau.
Rồi hôn từ từ chuyển thành… anh ấy bắt đầu cởi đồ tôi.
Tôi nhìn gương mặt đẹp trai của anh, ánh lên chút đỏ mặt.
Nuốt nước bọt, mặc kệ anh tiếp tục.
Dù gì… tôi cũng thèm ảnh lâu rồi.
Soái ca như thế, ai mà không muốn?
Cởi gần hết rồi, anh lại hôn tôi, khẽ nói:
“Cởi giúp anh đi, ngoan.”
…
35
Tôi “ăn” xong thì mãn nguyện hết chỗ nói.
Ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau mới dậy.
Vừa cầm điện thoại lên xem… tôi như muốn trụy tim.
Toàn bộ là tin nhắn của Ôn Dục Ngôn.
“Gặp nhau một chút nhé?”
“Anh đang ở trường em. Bao giờ em về?”
“Anh đợi đến 11 giờ 30 tối.”
“Em ngủ ở nhà anh họ à?”
“Ánh mắt anh họ nhìn em… có vấn đề.”
“Anh vẫn ở trường em, em bao giờ về?”
Từ chiều hôm qua tới sáng nay.
Anh không về!
Tôi không dám tưởng tượng:
Mình vừa ngủ với người này, người kia thì ngồi ngoài ký túc xá chờ trong mưa gió cả đêm.
Tội lỗi của tôi… bùng nổ.
Thế nên, dù Vinh Trạch An nấu cả mâm đầy món ngon, tôi cũng không ăn nổi.
Tôi vội vã nói:
“Anh gói cho em mang về đi, anh họ đang tới tìm em, biết tối qua em không về trường rồi!”
36
Tôi xách hộp cơm, từ chối lời đề nghị đưa về của anh, tự bắt taxi trở lại trường.
Trên đường, tôi giận quá, đập luôn cái điện thoại.
Tới ký túc xá, quả nhiên thấy Ôn Dục Ngôn đang ngồi ở băng ghế dưới lầu.
Anh trông cực kỳ u ám.
Nắm chặt hai tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chăm cổng ra vào.
Giống như sắp hóa thành phản diện.
Tôi vội chạy tới, vờ mừng rỡ:
“Dục Ngôn, sao anh lại tới đây?”
Anh nhìn tôi chằm chằm, hỏi:
“Em đi đâu? Tối qua sao không về ký túc?”
Tôi không hề né tránh ánh mắt anh, giả ngơ đáp:
“Em qua nhà dì, hôm qua anh còn thấy em đi siêu thị với anh họ mà, dì giữ em lại ăn cơm.”
Tôi nắm tay anh, ngồi cạnh, than thở:
“Xui xẻo quá, điện thoại còn bị rơi hỏng.
Em cứ nghĩ không biết anh có nhắn gì không nên vội vàng về trường luôn.
Dì nấu cơm xong, em còn gói về, vì linh cảm anh sẽ đến.”
Anh từ vẻ mặt lạnh lẽo chuyển sang dịu dàng:
“Vậy để anh dẫn em đi mua điện thoại mới.”
Tôi nhìn anh đầy xót xa:
“Anh đợi em lâu chưa? Trông anh… hơi tiều tụy rồi.”
Anh đột ngột ôm tôi, nói nhỏ:
“Anh sợ em thay lòng.
Sợ em sau lưng anh… có người khác.”
37
Tim tôi nhảy vọt lên cổ họng.
Giọng nghẹn ngào:
“Sao anh lại nghĩ đáng sợ vậy?
Không tin em sao?”
Anh cúi đầu ngửi áo tôi:
“Người em có mùi… đàn ông khác.”
Tôi trừng mắt giận dữ:
“Anh không tin em thì… tụi mình chia…”
Tôi tự bịt miệng mình lại:
“Thôi, là em quá nhạy cảm rồi.”
Hai đứa kéo nhau ra bãi cỏ nhỏ gần đó, ngồi ăn cơm hộp, đút cho nhau từng miếng.
Không thể phủ nhận, đồ Trạch An nấu thật sự rất ngon.
Cả hai đều ăn no nê.
Vì để trấn an Ôn Dục Ngôn, tôi hứa sẽ dành cả ngày hôm nay bên anh.
Anh nói sẽ về nhà tắm rửa, thay đồ rồi quay lại đón tôi.
Tôi về phòng tranh thủ nghỉ ngơi chút.