Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8paz9aLmle
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
38
Tôi dùng điện thoại bàn gọi cho Vinh Trạch An.
Nói dối là:
“Anh họ em nghi ngờ em đang yêu.
Điện thoại lại hỏng rồi.
Em phải về nhà dì vài ngày.
Anh đừng liên lạc với em, để em chủ động gọi cho anh.”
Vừa ăn no thịt nên anh ấy cũng không thắc mắc nhiều.
Chỉ nói:
“Được rồi, khi nào thích hợp thì anh đi gặp dì và anh họ em luôn.”
Anh còn hỏi:
“Anh họ em… có bạn gái chưa?
Nếu chưa, để anh giới thiệu một người.”
Tôi nhíu mày:
“Anh họ em có bạn gái rồi.”
Anh nói:
“Vậy thì cũng… tiêu chuẩn kép ghê.
Mình yêu đương được, em thì không cho.”
Anh còn nói tiếp:
“Nhưng có mấy người cũng bệnh hoạn thật.
Anh có một người họ hàng, từng bắt nạt em gái, suýt nữa bị báo cảnh sát…”
Mồ hôi lạnh tôi vã ra như tắm.
Hai người họ… đều nghi ngờ người kia có ý loạn luân với tôi.
Rõ ràng lắm sao?
Ừm… công bằng mà nói thì… đúng là hơi lộ liễu thật.
Cuối cùng, sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi ngã xuống giường, ngủ không biết trời trăng mây gió gì luôn.
39
Buổi chiều hôm đó, tôi và Ôn Dục Ngôn tay trong tay đi dạo phố, ăn uống, xem phim.
Y hệt một cặp đôi yêu nhau bình thường.
Thi xong rồi, cả người nhẹ bẫng.
Còn biết chắc mình không bị rớt môn, sướng khỏi nói!
Tối, anh ấy đưa tôi về ký túc.
Dưới ánh đèn đường, ánh mắt anh ấy dịu dàng cuốn lấy tôi, lấp lánh như có cả dải ngân hà trong mắt.
Gương mặt kia…chính là gu mê trai đỉnh cao của tôi!
Tôi ngẩn ngơ nhìn anh, rồi không kiềm được kiễng chân lên hôn.
Anh ôm tôi lại, đáp trả bằng một nụ hôn sâu.
Tụi tôi nấp sau một gốc cây to, như bao cặp đôi sinh viên bình thường khác.
Đến lúc cả hai thở hổn hển ôm lấy nhau, anh hỏi:
“Ngày mai đi chơi trang trại nhà anh không?”
“Trang trại á?” Tôi ngơ ngác hỏi.
Anh gật đầu:
“Nơi đó rất đẹp. Giờ có tuyết nữa, nhìn càng đẹp.”
40
Hôm sau, tụi tôi đi đến trang trại nhà anh ấy.
Thật sự là… nhà giàu thứ thiệt.
Tôi ghen tị dã man.
Thế là… tôi lại không muốn chia tay anh nữa.
Tôi cảm giác, mình vẫn nên lấy một người có tiền thì tốt hơn.
Mà nghĩ lại, Vinh Trạch An cũng có tiền, cũng ở biệt thự cơ mà.
Thế thì cứ tiếp tục quan sát đi.
Xem ai có tiềm năng kết hôn hơn.
Chứ nhiều ông yêu thì yêu, mà cưới thì không muốn.
Tôi phải so sánh từ nhiều khía cạnh.
Phải tìm được người chồng chất lượng cao nhất cho mình.
Trang trại của anh ấy to như công viên, có hồ, có đồi, trồng cả vườn cây ăn trái.
Biệt thự trông như lâu đài, còn có cả lò sưởi nữa.
Dạo quanh xong mệt rồi, tụi tôi về biệt thự, ăn đồ nướng, ngồi cạnh lò sưởi xem phim, tán gẫu.
Những ngày chỉ yêu đương không học hành, thật sự là quá tuyệt vời.
41
Tôi lấy điện thoại mới ra xem thử.
Trong group ký túc, có bạn cùng phòng đăng tin hỏi:
“Bạn trai tao cả tuần rồi không nhắn, không biết có hết yêu tao không… Có cách nào giữ chân người ta không?”
Tôi âm thầm thở dài.
Nếu bạn ấy giống tôi, yêu cùng lúc hai người đàn ông, thì đâu có phiền não gì.
Chỉ cần đối phó bạn trai B cho mượt, rồi thấy có lỗi với bạn trai A một chút là xong.
Còn bạn trai A, nếu anh ta cũng đang yêu người khác, cũng sẽ thấy áy náy với bạn ấy.
Vậy là khi hai người gặp nhau, trong lòng cùng có áy náy + tình cảm + cảm giác mới mẻ, sẽ càng đối xử với nhau tốt hơn.
Mối quan hệ kiểu này, phải nói là hài hòa đỉnh cao.
Nếu lý thuyết này đúng… Vậy thì con người nên yêu hai người cùng lúc, thậm chí có thể… một chồng, một tình nhân?
Như vậy thì… tỷ lệ sinh ra những “bà vợ buồn tủi” sẽ giảm đi rõ rệt.
42
Ôn Dục Ngôn mang ra một chai rượu vang.
Ngon thật, ngọt ngào dễ uống.
Tôi không kiềm được, uống thêm mấy ly.
Kết quả là, anh ấy làm đổ rượu lên người tụi tôi.
Dính dính, ướt ướt.
May là đã bật sẵn lò sưởi.
Anh kéo tôi dậy:
“Anh đưa em đi tắm, thay đồ.”
Tôi hơi lâng lâng, đỏ mặt nói:
“Không… không tiện lắm đâu?”
Thực ra… tôi đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.
Sáng nay tôi còn kiểm tra kỹ cơ thể, xem có dấu vết nào còn sót lại từ Vinh Trạch An không.
Anh ấy dịu dàng mà kiên quyết kéo tôi lên lầu…
Tên yêu tinh này, đúng là quá biết cách dụ dỗ người ta rồi.
43
Hai ngày tiếp theo, tôi chia đều thời gian: một ngày cho Vinh Trạch An, một ngày cho Ôn Dục Ngôn.
Cả hai người cũng bận, đều đang vừa học vừa khởi nghiệp.
Tôi cảm thấy thời gian chia như vậy là vừa đẹp.
Mối quan hệ này, ban đầu thì ngẫu nhiên, mà giờ càng ngày càng thấy… mỗi bên đều vui vẻ thỏa mãn.
Tôi thật sự cảm thán: Mình may mắn thật!
Vinh Trạch An là người đưa tôi ra sân bay.
Với Ôn Dục Ngôn, tôi bảo rằng anh họ muốn đưa, nên nhờ anh ấy đừng lộ thân phận.
44
Trong kỳ nghỉ Tết, tôi ở nhà chăm sóc bố mẹ.
Nuôi tôi lớn không dễ dàng gì.
Sau này kết hôn rồi, chồng tôi cũng phải hiếu thuận với họ.
Để so sánh ai là người phù hợp để cưới hơn, tôi còn tiến hành khảo sát “hiếu đạo”.
Ví dụ như tôi hỏi:
“Nếu bố mẹ em bệnh, anh sẽ làm gì?”
“Nếu cưới nhau rồi, bố mẹ em chỉ có mình em thì phải làm sao?”
“Anh liên lạc với bố mẹ vợ tương lai bao lâu một lần?”
Cả hai người đều trả lời rất lễ phép và hiếu thảo.
Nhưng nói miệng thôi thì không đáng tin mấy.
Phải có hành động thực tế.
Không ngờ, cơ hội kiểm tra nhanh chóng tới.
45
Mẹ tôi ăn uống hơi quá mức trong dịp Tết, huyết áp và mỡ máu tăng vọt.
Hôm đó bà đánh bài thắng liên tục, vì vui quá nên ngất xỉu ngay tại chỗ!
Cả nhà hoảng loạn.
Tôi với bố vội vàng đưa mẹ đi cấp cứu.
Nhìn mẹ được đẩy vào phòng mổ, nỗi sợ và lo lắng lấp đầy lòng tôi.
Vinh Trạch An gọi tới đúng lúc, tôi như túm được cái phao, kể ngay chuyện mẹ tôi ngất ở bệnh viện.
Chưa được bao lâu, Ôn Dục Ngôn cũng gọi.
Tôi cũng kể luôn.
Cả hai người đều an ủi tôi:
“Đừng lo, cứ tin vào bác sĩ.”
Lúc đó tôi không nghĩ gì nhiều.
Vì nếu sau này bố mẹ họ có bệnh, tôi cũng chỉ có thể nói mấy câu kiểu đó thôi.
Không ngờ, chưa đầy nửa tiếng sau, viện trưởng bệnh viện kéo theo một nhóm bác sĩ đầu ngành tới khám cho mẹ tôi.
Vinh Trạch An còn nhắn tin:
“Bảo bối, anh đã nhờ viện trưởng tới giúp rồi, có gì cứ trao đổi với họ nhé.
Anh đang tới chỗ em, đừng lo.”
Tôi xúc động đến bật khóc.
Tôi nên chọn anh ấy mới đúng.
Tôi thật sự… có lỗi với anh.
Tôi thầm nghĩ:
“Rảnh một chút là phải chia tay Dục Ngôn ngay…”
Ý nghĩ còn chưa dứt, điện thoại lại vang lên – Là Ôn Dục Ngôn gọi.
46
Anh nói:
“Bảo bối, em gửi hồ sơ bệnh án của bác gái cho anh nhé.
Anh đã liên hệ đội ngũ chuyên gia bên bệnh viện Hiệp Hòa, họ sẽ khám trực tuyến trước, rồi xem có cần chuyển viện không…”
Tôi lập tức nuốt lại câu “chia tay” vừa nghĩ.
Chạy ngay đi tìm bệnh án, còn gửi cả bệnh nền của mẹ từ trước đến giờ cho anh.
May mắn là tình trạng không nặng, chỉ do xúc động quá nên ngất thôi.
Uống thuốc, kiểm soát huyết áp là ổn.
Cần nằm viện theo dõi thêm hai ngày.
Nhưng qua chuyện này, tôi cũng nhìn ra rồi:
Cả hai người đều là người tốt.
47
Tôi đang gọt táo kể chuyện cười cho mẹ thì… cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy ra.
Hai người đàn ông đẹp trai như bước ra từ tiểu thuyết, đứng ngay cửa phòng bệnh của mẹ tôi.
Mắt tôi trợn to như chuông đồng.
Cả hai đồng thanh:
“Chào… anh họ.”
Sau đó nhìn nhau sửng sốt.
Lại cùng quay sang nhìn tôi, đồng thanh nói:
“Em đến thăm dì ạ.”
Vinh Trạch An quay sang Ôn Dục Ngôn, nói:
“Anh họ, tôi là bạn trai của Gia Hòa. Mình từng gặp rồi đấy.”
Ôn Dục Ngôn gần như cùng lúc nói với Trạch An:
“Anh họ, tôi là bạn trai của Gia Hòa. Mình cũng từng gặp.”
Ba mẹ tôi: “…Anh họ??”
Tôi: “A!!!”
Trong một giây ngắn ngủi đó, tôi không nghĩ ra được kế nào.
Thế là tôi… giả vờ ngất xỉu.
48
Bác sĩ chạy vào, xem qua mắt tôi, kết luận:
“Chỉ là mệt quá, ngủ thiếp đi thôi. Không bệnh tật gì cả.”
Tôi nằm cứng đơ trên ghế sofa.
Ba tôi ngồi cạnh giường bệnh của mẹ.
Vinh Trạch An và Ôn Dục Ngôn mỗi người ngồi một chiếc ghế.
Bắt đầu tra soát.
Trạch An cười nhẹ:
“Chú, dì, con là bạn trai của Gia Hòa.”
Ôn Dục Ngôn khó chịu rõ ràng:
“Đừng đùa.
Gia Hòa nói với tôi, anh là anh họ cô ấy.
Anh đang quấy rối cô ấy à? Tự nhận là bạn trai?”
Trạch An đáp:
“Cô ấy là học muội của con, tụi con còn bàn tính chuyện kết hôn.
Cô ấy hỏi con phải đối xử với ba mẹ vợ tương lai thế nào.
Con còn có tin nhắn làm bằng chứng.”
Dục Ngôn cười lạnh:
“Trùng hợp thật, cô ấy cũng hỏi tôi chuyện đó.”
Tôi cảm giác… cả bốn ánh mắt đang muốn thiêu sống tôi tại chỗ.
Tôi cứng đờ nằm im, trong lòng chỉ còn mỗi một bài hát:
“Buồn làm chi em ơi…”
Tôi từng có một mối tình “hoàn hảo” với hai người đàn ông lý tưởng.
Một chuyện tình tay ba ai cũng yêu ai.
Chỉ vì một cú mở cửa bất ngờ… tuổi xuân của tôi sắp tiêu tùng rồi.