Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bát tự cứng tôi rõ lắm luôn, vì tôi là người có bát tự cứng ngắc đây này.
Rằm tháng Bảy vẫn dám ra đường chơi, nhảy disco ngang mộ không ngán, hoang ma dám ở. Mấy tiểu quỷ thấy tôi còn phải lắc đầu, né xa mét.
tôi vốn truyền nghề bói toán theo kiểu “ truyền trai, không truyền gái”, nhưng vì tôi bát tự quá cứng, lại thông minh lanh lợi, khung xương khác người nên ông nội phá lệ, dạy tôi một ít bản lĩnh gia truyền.
Tôi giải thích sơ cho anh ấy thì nhận được một tin nhắn.
[Ồ, hiểu rồi. Cảm ơn streamer.]
Hôm sau anh vào livestream, không không rằng nổ liền 30 quả pháo hoa.
Tặng lặng lẽ rời đi, chẳng để lại lời nào.
Đại ca đúng chuẩn người ít lời, ra tay thì mạnh.
Tôi hài lòng tắt sóng, nằm giường uống trà sữa, vừa nhai trân châu vừa vui vẻ lướt điện thoại.
Ai dè lại thấy một bài đăng khiến tôi chấn động muốn bật khỏi giường.
Hai tiếng trước, Lang Bạt Thiên Nhai đăng status:
[Công ty vừa IPO, đúng là nhiều việc quá chừng, nhưng vừa đau vừa sướng vậy . Đáng yêu.jpg Đáng yêu.jpg]
Tôi vừa nhai một viên trân châu.
Trời đất ơi, đại ca không có tiền mà còn là… người thành công ?
Tôi là fan cuồng nút thả tim, không mở ảnh to ra xem, tiện tay bấm .
mới thấy… ừ thì mở ảnh ra coi được.
Không coi thì thôi, coi giật b.ắ.n người.
Đệt!
Mã cổ phiếu: 60096X
Chẳng phải… công ty tôi !?
Một người đàn ông trung niên, vừa là đại ca top 1, vừa là… đồng nghiệp của tôi?!
Chưa hết, người ta còn đăng: công ty IPO.
Chết thật, chẳng lẽ anh ấy là… Chủ tịch của công ty tôi – ông Quốc Phú?
Thảo nào hôm trước vào văn phòng ông ấy, tôi thấy có mùi lạ lạ. Có khi là mùi sau vụ rơi xuống cống ấy chứ?
Không ngờ ông – người đàn ông luôn nghiêm túc, lạnh như băng trong công ty lại thích bán manh sau lưng như vậy.
năm mươi rồi còn chưa cưới vợ…
Tôi hình như hiện ra một bí mật động trời. Tôi run lên, vội vã hủy .
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây là nick phụ WeChat của tôi, anh ấy không tôi là ai đâu mà. Vậy nên tôi lại ấn lại.
Sau lại thấy không yên , lại hủy. Rồi lại .
Cứ vậy mà loạn như ma.
“Đing đong!”
Có tin nhắn tới.
Cái nick này tôi kết bạn với người.
Một là tài khoản của tôi, một là tôi, và người còn lại… là Lang Bạt Thiên Nhai.
[Streamer, còn chưa ? Xin lỗi vì làm phiền muộn vậy, nếu chưa thì có thể hỏi một chuyện được không?]
[Ủ rũ.jpg]
Chủ tịch … còn dùng cả sticker cún mắt long lanh ?!
Tay tôi run run khi gõ lại tin nhắn.
[Ngài cứ .]
…Ấy chết, xoá xoá xoá.
Viết lại: [Anh đi.]
[Streamer, tôi làm theo cách của cô rồi, rải nếp ở bốn góc . Nhưng mà tôi… vẫn hơi sợ. Xin lỗi, tôi đàn ông thì không nên sợ ma, nhưng tôi thật sự hơi sợ. Cả căn biệt thự lớn như vậy, có mình tôi ở thôi…
Vậy có cách nào để tôi can đảm không? Ý tôi là, có thể dạy tôi niệm chú hay để vững không?]
Tôi nghĩ một lúc.
[Cách tốt nhất để vượt qua sợ hãi… là tập trung nghĩ. nghĩ mức không còn chỗ trống cho nỗi sợ . Vậy nhé, tôi gửi anh vài câu hỏi, khi thấy sợ, anh hãy chăm chú nghĩ chúng:
Nội hàm khoa học của chủ Mác là ?
Triết học Mác có vai trò với sự triển xã hội?
Ý của giá trị cốt lõi xã hội chủ .
Quy luật triển của lịch sử loài người.
Các hình thái lịch sử của chủ duy vật.
…
[, anh có thể chọn một câu mình thấy thú vị rồi nghĩ cùng. Tự nhiên sẽ hết sợ thôi.]
Gửi , tôi nhìn chằm chằm màn hình một lúc. Không thấy trả lời.
Sáng hôm sau, tôi mở điện thoại, thấy tin nhắn lúc giờ sáng.
[Streamer, cách của cô thật hiệu nghiệm. Tôi thật sự hết sợ rồi. Nhưng tôi nghĩ cả đêm về chủ duy và duy vật… và bị mất . Cười khóc.jpg Nhưng vẫn cảm ơn cô nhiều nha. Tim sáng.jpg]
Ừm…
Ông – người mà trong công ty luôn lạnh như băng, chuyện rành mạch, hành động dứt khoát, sau lưng lại có thể dễ thương thế này ?
Tôi không chịu nổi luôn. Không sau này phải đối .
May mà ông ấy thường bận túi bụi, tôi là một nhân viên quèn, quanh năm chẳng gặp được mấy lần. Nghĩ vậy tôi thấy yên nhiều.
Nhưng đời mà càng sợ cái , nó càng tới.
Sáng nay giá mà tôi ra khỏi sớm một chút, thì không đụng ông ấy trong thang máy rồi. Ủa trời, ông là chủ tịch công ty, tối qua mất rồi thì không thêm tí ?
Thôi, kệ, ông ấy không nhận ra tôi đâu. Tôi còn đeo khẩu trang mà.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Tôi mỉm cười với ông ấy: “Chào buổi sáng, Tổng giám đốc .”
Ông ngẩng đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt sắc bén như dao, có cảm giác khó mà lại gần.
Ông khẽ gật đầu, coi như chào.
Tôi theo ông bước vào thang máy.
Tôi đứng phía sau, ông ấy dáng thẳng tắp, lạnh như tiền, cả người toát ra khí chất “người lạ miễn tiếp”.
Tsk tsk… Tối qua còn gửi sticker cún làm nũng với tôi cơ mà.
Không ngờ ngài Quốc Phú – người đàn ông tại thượng ấy lại có tới hai gương .
Công ty tôi ở tầng nhất.
Khi thang máy lên tầng 3, đèn bỗng nháy một cái.
Tôi bỗng thấy nhói trong lòng, bệnh nghề bói lại .
Tôi lập tức bấm đốt ngón tay tính toán.
Không ổn rồi.
Rơi vào “điểm không vong”, vị trí trung , hung tinh chủ mưu, sát khí nặng.
Thang máy sẽ lên tầng 10 rồi… rơi thẳng xuống!