Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Không phải tôi bảo anh ấy rải nếp rồi ? Rốt cuộc có theo không ?

nữ mò lên cả công ty rồi? Hơn là giữa ban ngày ban mặt! Có vẻ này không phải dạng vừa.

Chưa chắc tôi là đối thủ của nó.

Nhưng tôi không bại lộ ở đây được.

Tục ngữ có : “ tốt không chắn đường.”

Chắn đường người ta , thì không phải tốt. Tôi lẩm bẩm niệm chú:

“Thiên địa phương, luật lệnh cửu phương, ngòi bút ta hạ, vạn quy ẩn!”

Tay vừa lượn vòng múa loạn lên như đánh thái cực.

“Vù vù vù!” Tôi khua tay múa chân như đang cosplay pháp sư.

Tổng giám đốc Thẩm nghe thấy lưng có người lầm bầm rồi huơ tay loạn xạ, quay đầu lại nhìn tôi đầy kinh ngạc.

Nhìn gì mà nhìn? Anh sắp toi đời đến nơi rồi biết không?! Tôi đang cứu anh đấy! Tối không nổ cho tôi 50 quả pháo hoa là không xong đâu nha!

Tôi kéo khẩu trang trên mặt chặt thêm một chút, bất chấp ánh mắt nghi hoặc của anh ta.

Giữ mạng mới là quan trọng.

Tôi tiếp tục phép. Thang lên đến tầng 9.

Tôi hô lớn:

“Thiên địa huyền hoàng! Vạn vật diệt trừ! Lui! Lui! Lui!”

Cả lưng tôi ướt đẫm mồ hôi.

Đèn thang cuối cùng cũng ngừng nhấp nháy. Phù… suýt thì c.h.ế.t đứng!

Tôi lau mồ hôi trên mặt.

“Đinh!”

Tầng 20 – đến rồi.

Cửa thang từ từ mở ra.

Nhưng tổng giám đốc Thẩm vẫn đứng yên một chỗ, không bước ra.

Nhìn tôi ? Mau chứ!

Tôi nghiêng đầu, động tác “mời ngài”.

Anh ấy chỉnh lại cổ áo, điềm tĩnh bước ra ngoài không nhanh không chậm.

Nửa tiếng ôi nhận được thông báo nhóm DingTalk của công ty.

“Để quan tâm đến tinh thần của nhân , và thấu áp lực công việc, kể từ tháng này, công ty sẽ tổ chức dịch vụ tư vấn tâm lý mỗi chiều thứ Sáu lúc 2 giờ. Nhân cần hỗ trợ có đăng ký ẩn danh.”

...Cái này là nhắm tôi ?

Không nào đâu.

Người ta ghi rõ là “mỗi nhân ” mà, không phải “chỉ mình bạn”.

Tối tôi chưa lên sóng ã nhận được tin nhắn WeChat từ Lang Bạt Thiên Nhai.

“Đing đong đing đong!”

Một chuỗi tin nhắn dồn dập.

Tôi không lộ rồi chứ…?

Tôi biết kha khá bí mật của anh ấy mà…

Run run mở tin nhắn ra xem.

[Streamer, cứu tôi với, hình như nữ bám tôi bắt đầu chuyển sang tấn công bất kỳ người nào xung quanh tôi rồi.]

Tôi nhắn lại: [Chuyện gì ?]

[Hôm đồng nghiệp nữ công ty hình như nó nhập, tôi nhìn thấy tận mắt luôn! ấy bình thường rất rụt rè, ít nói, thế mà hôm thang lại đột nhiên… quẩy múa  Tay vừa múa vừa lảm nhảm mấy khó !]

…Múa tay?

Tôi ngồi ghế, cẩn thận mô phỏng lại động tác ban nãy của mình.

Hình như… cũng hơi giống? Ờm… thôi kệ, giống thì giống, ít ra tôi cũng không lộ.

Tôi nghĩ một chút rồi nhắn lại:

[Lang ca, tôi bảo anh rải nếp rồi mà? Nếu anh đúng thì nữ không rời khỏi nhà anh dù chỉ nửa bước.]

[Xin lỗi, nhà tôi hơi rộng… có khi sót chỗ nào. Để mai tôi gọi vài lao công đến giúp rải thêm lần .]

Chết tiệt, mà lại khiến ông ấy lỡ tay khoe nhà to.

Tôi bĩu môi định thoát app.

( Truyện được dịch bởi Quất Tử, chỉ được đăng tải trên MonkeyD, Mọt truyện và kênh youtube Quất Tử Audio )

Chưa kịp, thấy bên kia hiển thị “đang nhập”. Rồi ngừng. 

Một lúc lại “đang nhập” . Cứ như đang phân vân điều gì .

Rồi ông ấy gửi đến vài chữ:

[Streamer, thật sự chỉ có cách lấy một người vợ bát tự cứng mới giải được ?]

Tôi đáp: [Ừm, đúng .]

[Được, tôi rồi.]

Từ sự cố thang , tôi phát hiện ánh mắt mà chủ tịch nhìn tôi không như trước .

Dù rằng chúng tôi vẫn hiếm khi chạm mặt nhưng là trợ lý hành , đôi khi cũng phải văn phòng đưa tài , ghi biên bản họp, đụng mặt là điều khó tránh.

Ánh mắt của ông ấy nhìn tôi ngày càng kỳ lạ.

Hai phần khinh thường, phần nghi hoặc, phần kiêu ngạo… lại lẫn thêm một phần thương xót?

Tôi thật sự không , nhưng cũng hết sức chấn động.

mà ánh mắt của một người lại có chứa nhiều cảm xúc như thế chứ?!

Tôi lại vô thức nhớ tới ông ấy từng nói:

“Tìm một người vợ bát tự cứng.”

Ông ấy là Chủ tịch mà, muốn tra hồ sơ nhân thì có khó gì? Mà hồ sơ công ty thì có số chứng minh thư của tôi.

Chỉ cần tìm một người biết coi mệnh, liếc một cái là biết ngay bát tự của tôi rồi.

bước tiếp theo chẳng phải là…

Không không không.

Ông ấy lớn tuổi bằng tôi rồi. Cho dù có vì tiền mà gật đầu thì cũng không được!

Hơn , từ nhỏ ông nội bói cho tôi rồi. Ông nói tôi này sẽ lấy được người mình ưng ý, là ý trung nhân hiệu kia mà!

Không được không được, tuyệt đối không được!

Tôi đang chống cằm, lắc đầu như cái trống bỏi thì..

“Bộp!”

Một xấp tài ném thẳng trước mặt tôi.

“Miểu Miểu, đang ngẩn người cái gì ? Cầm đống tài này lên văn phòng Chủ tịch ký tên giùm cái.”

“Nhất định phải là em hả?” Tôi nhăn nhó như sắp khóc.

Tôi ôm xấp tài , từng bước từng bước lê lết .

Nói thật lòng…

Từ khi Lang Bạt Thiên Nhai tôi nhận ra thân phận, cuộc sống công sở của tôi xuống dốc không phanh!

Trước kia tôi là nhân chăm chỉ, tận tụy, chịu khó. Bây giờ vẫn tận tụy nhưng cứ có một loại áp lực vô hình đè nặng lên tôi mỗi ngày.

Chỉ sợ chủ tịch một ngày nào nhận ra tôi là streamer rồi đuổi việc tôi mất.

Vì tôi rất rất thích công việc này!

Sáng 9h chiều 5h, không tăng ca. Vừa vặn để buổi tối tôi về nhà livestream đúng giờ.

Tôi nhất định phải giữ vững thân phận này!

Ai mà ngờ được, nhân hành nhút nhát ban ngày lại là nữ streamer huyền học nửa đêm đâu chứ!

Nghĩ nghĩ lại, tối tôi phải bóng gió nhắc ông ấy mấy kiểu:

“Thỏ không ăn cỏ gần hang.”

Tôi bước văn phòng ông ấy. Chủ tịch Thẩm đang đeo kính, cầm ly cà phê, mắt dán bảng báo cáo tài trên .

Tôi nhẹ nhàng tới cạnh .

“Chủ tịch, mấy tài này cần ngài ký ạ.”

“Ừ, để .”

Tôi vừa đặt tài lên , định xoay người chạy trốn thì…

“Chờ .”

Ông ấy gọi tôi lại.

A!!! Cái gì đến cũng phải đến ???

Tôi toàn thân căng cứng, run rẩy quay lại, không dám thở mạnh.

Chỉ thấy ông ấy đang lục lọi ngăn kéo . Tìm một lúc.

“Cạch!”

Ông ấy lấy ra cả xấp dày… tiền mặt màu hồng in mặt Mao Chủ tịch, đặt lên cái “bịch”.

Tôi giật mình lùi lại bước.

“Chủ tịch, cái này… cái này… không được, không được ạ!!”

“Tôi xin mạo muội nói thẳng một , ngài tuổi cũng cỡ tuổi tôi rồi… Nếu thật sự muốn tìm vợ, tôi kiến nghị nên chọn người cùng thế hệ, dễ chia sẻ và đồng cảm hơn…”

Tay Chủ tịch cầm tiền đông cứng giữa không trung. Bầu không khí xung quanh lập tức đông đặc lại vì ngượng ngùng.

“Khụ khụ…”

Ông ấy không nhịn được ho nhẹ hai tiếng.

… qua cặp kính lão, ông ấy dán mắt nhìn chằm chằm n.g.ự.c tôi.

“Á á, không được!” Tôi vội vàng đưa tay che n.g.ự.c lại.

“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!”

Ông ấy ho sặc sụa.

Vừa ho vừa chỉ … thẻ nhân trước n.g.ự.c tôi.

là Dư Miểu Miểu đúng không?”

Lúc này tôi mới bừng tỉnh, à… thì ra ông ấy đang nhìn thẻ tên.

“Dạ… đúng ạ, Chủ tịch.”

Dư, tôi nghĩ có vẻ nhầm rồi.”

“Chỗ tiền này tôi nhờ mang xuống phòng kế toán, bảo họ chiều chuyển tài khoản công ty.”

“À… dạ… ra …”

Tôi cảm thấy mặt mình bừng một cái đỏ từ cổ lên tận mang tai.

Ôm cọc tiền chạy một mạch ra khỏi văn phòng như có ma đuổi.

Tôi… tôi giờ chuyển sang sống trên hành tinh khác kịp không nhỉ?!!

Tùy chỉnh
Danh sách chương